Chương trước
Chương sau
Hứa Giản là gương mặt mới với các phóng viên, nhưng sự chuyên nghiệp và năng lực ứng biến được rèn luyện hàng ngày, làm cho cô nhanh chóng điều chỉnh, nở một nụ cười thân thiện với Hứa Giản:
"Hai cậu đi tìm nhân viên có chuyện gì sao?"
Liếc mắt nhìn camera trên vai anh quay phim, Hứa Giản theo bản năng quay đầu đến nhìn Tần Trầm, ý trong mắt là: Tôi nên nói gì đây?
Nhận được tín hiệu cầu cứu trong mắt Hứa Giản, Tần Trầm cho cậu một ánh mắt an ủi:
"Muốn nói gì thì nói đó."
Hứa Giản nghe xong gật đầu, lập tức vẻ mặt thành thật nói với phóng viên: "Có chút việc."
Bên ngoài camera, khoé miệng Tiểu Nam giật một cái, đây là câu trả lời gì thế này?
Phóng viên duy trì nụ cười trên mặt: "... Có tiện nói cho chúng tôi biết là chuyện gì không?"
Hứa Giản có chút khó khăn: "Có vẻ không tiện lắm."
Việc rơi mất nhẫn do nhãn hàng tài trợ có thể lớn có thể nhỏ, sau khi nhãn hàng biết không sao thì tốt, nếu nhãn hàng cảm thấy nghệ sĩ không quan tâm đến sản phẩm của mình thì làm sao?
Nếu gặp phải người hẹp hòi, nói không chừng sẽ vì chuyện nhỏ này bôi đen nghệ sĩ, không tiếp tục tài trợ bất cứ thứ gì cho nghệ sĩ nữa.
Trong ngành giải trí, một việc mà mình cho là việc nhỏ đã lên men, cuối cùng sẽ dẫn đến hậu quả khó lường, cho nên Hứa Giản cũng không định nói chuyện chiếc nhẫn trước ống kính.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cậu thẳng thắn như vậy, cũng làm cho phóng viên ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm cậu 'à' một tiếng.
Biết Hứa Giản không có kinh nghiệm trả lời câu hỏi mà phóng viên đặt ra, vì vậy thừa dịp phóng viên ngây người, Phan Mẫn cười híp mắt, hai ba câu đuổi khéo bọn họ đi.
Giao nhẫn cho nhân viên, sau khi Phan Mẫn lên xe, quay đầu nói với Hứa Giản:
"Lát nữa về chị sẽ gửi một bản mẫu trả lời câu hỏi phóng viên thường đặt ra vào email của cậu, cậu chỉ cần nhớ sơ qua là được."
Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, có thể trả lời thì phải trả lời, không tiện trả lời thì phải đánh lạc hướng, tranh thủ làm phóng viên mất tập trung thoát khỏi đó, không thể hỏi cái gì cũng nói không tiện.
Nghe Phan Mẫn nói, Hứa Giản kinh ngạc: "Còn có cả mẫu?"
Phan Mẫn: "Đương nhiên là có."
Cái gọi là mẫu, chỉ là câu trả lời chính thức, sau khi vận dung khuôn mẫu linh hoạt, câu trả lời cơ bản sẽ chính xác.
Hứa Giản quay đầu nhìn Tần Trầm, nghĩ thầm đã có khuôn mẫu này, sao anh không cần?
Cậu còn nhớ tin tức trước kia Tần Trầm mắng phóng viên đến khóc.
Chắc khuôn mẫu không thể nào dạy người mắng người đâu nhỉ?
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Hứa Giản, liếc mắt một cái nhìn ra cậu suy nghĩ gì, Tần Trầm ung dung thản nhiên giải thích:
"Tôi không đọc."
Tần Trầm dứt lời, Phan Mẫn liền nói với Hứa Giản:
"Cậu ta lười lắm, cậu cũng đừng học theo nó."
Một Tần Trầm đã đủ làm cho cô nhức đầu, nếu Hứa Giản lại học theo răm rắp đi con đường của Tần Trầm, cô thật sự bó tay toàn tập.
Hứa Giản gật đầu, nghĩ bụng dù cậu có học cũng không học được.
Trên đường Phan Mẫn lại nói chuyện cùng hai người, hình ảnh ở liên hoan phim khoảng chừng chút nữa sẽ lan truyền trên mạng, nên chính họ cũng đăng hai tấm ảnh.
Hứa Giản vừa định nói lúc nãy mình không chụp hình, nhưng mà lời còn chưa nói ra, Tiểu Nam đã giơ máy ảnh SLR cười nhe tám cái răng với cậu:
"Em có rất nhiều hình ở đây, chờ em sửa hình rồi sẽ gửi cho hai anh."
Thời điểm ở hiện trường, Tiểu Nam cũng giống như đoàn ngũ của nghệ sĩ khác, chụp nghệ sĩ nhà mình từ các góc độ khác nhau, trữ hàng đầy đủ.
Thế nhưng điều khác với các nghệ sĩ khác chính là, có nghệ nhân sẽ để nhiếp ảnh riêng của đoàn ngũ chụp hình, nhưng Tần Trầm Hứa Giản lại để Tiểu Nam và Chu Lượng.
Dù sao đã đẹp trai sẵn, chụp đại một tấm cũng như tranh, 360 độ không góc chết.
Tần Trầm có văn phòng của mình, sau khi Tiểu Nam gửi ảnh tại hiện trường tới, thợ sửa ảnh sẽ bắt đầu làm việc, cũng cùng làm cho Hứa Giản.
Công ty không thể thành lập văn phòng riêng cho người mới ký kết như Hứa Giản, người đại diện của cậu lại là Phan Mẫn, cho nên trước đó Tần Trầm đã nói với Phan Mẫn, dù sao cũng cùng một người đại diện, hắn có thể dùng chung một đoàn ngũ với Hứa Giản, mãi đến khi nào đối phương có đoàn ngũ của mình mới thôi.
Về phần lương nhân viên, tăng gấp đôi.
Hiện tại Hứa Giản chưa nổi tiếng, rất ít ảnh hưởng đến đoàn ngũ, lượng công việc cũng ít còn tăng lương gấp đôi, nhân viên trong văn phòng không chỉ không oán giận câu nào, thậm chí hi vọng chuyện tốt như thế sẽ đến thêm nữa.
......
Về đến nhà chưa bao lâu, thợ sửa ảnh với hiệu suất làm việc cực cao gửi hình đã sửa và trong nhóm, Hứa Giản đầu tiên là mở hình của Tần Trầm, nhìn chằm chằm người trong hình vài giây, rồi lập tức lẩm bẩm trong lòng ——
Tấm hình này chỉ chỉnh cảnh với độ sáng thôi nhỉ?
Nói là chỉnh sửa ảnh, nhưng mà cũng không khác Tần Trầm ngoài đời là bao.
Còn Tần Trầm lại lưu từng tấm hình của Hứa Giản trong nhóm, sau đó tùy ý chọn hai tấm hình của mình rồi đăng weibo.
Đăng lên weibo xong, Hứa Giản và Tần Trầm cùng nhận được tin nhắn của Tiểu Nam: [Hình ảnh] ×N.
Gần như vừa gửi hình qua xong, ngay sau đó lại có một tin nhắn của Tiểu Nam:
[Không cần cám ơn, nên làm.]
Lúc đọc tin nhắn tiếp theo Hứa Giản còn mơ hồ, sau khi toàn bộ hình ảnh được tải lên, Hứa Giản cuối cùng cũng đã rõ ràng cô có ý gì.
Tiểu Nam hiện tại đang gửi riêng hình cho cậu, toàn bộ là hình hai người họ chụp chung:
Có Tần Trầm chỉnh tóc cho cậu, có họ châu đầu ghé tai nói thầm, còn có họ nhìn nhau...
Thậm chí còn có hình động, hình động đầu tiên là hai người họ đều nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt, sau đó ngầm hiểu ngầm ý cùng quay đầu nhìn về phía bên phải, có thể nói đồng bộ thần kỳ.
Quan trọng nhất là trước đó Hứa Giản không để ý, bây giờ xem hình mới phát hiện, hôm nay cậu và Tần Trầm mặc âu phục một trắng một đen, hơn nữa kiểu cũng không khác mấy, nhìn rất giống... một đôi.
Nghĩ tới đây, Hứa Giản không khỏi ngước mắt nhìn tường, căn phòng của Tần Trầm ngay bên kia bức tường.
Quần áo của mình là Tần Trầm chọn, cũng không biết hắn cố tình hay vô tình.
Cách nhau một bức tường, Tần Trầm đang ngắm nghía hình chụp chung, sau khi lưu hết hình lại, gửi cho Tiểu Nam hai bao lì xì, với một ghi chú: Làm rất tốt, một cái khác: Không ngừng cố gắng.
Nhận được tiền lì xì cổ vũ, Tiểu Nam gửi một sticker cúi đầu, bắt đầu nịnh hót:
[Cảm ơn anh Trầm, anh Trầm hào phóng, em sẽ tiếp tục cố gắng!]
[Anh Trầm, hai người các anh thật sự xứng đôi vô địch, một cặp trời sinh!]
Tần Trầm không nhịn cười được: [Mắt nhìn của nhóc rất tốt.]
Khác với Tần Trầm thản nhiên, Hứa Giản cầm điện thoại di động xoắn xuýt vài giây, cuối cùng mới lưu hình động Tần Trầm chỉnh tóc cho mình như kẻ trộm.
Sau khi lưu xong, Hứa Giản cảm thấy không an toàn, nếu như bị Tần Trầm biết mình lại lưu hình động của hai người, hỏi đến mình cũng không có cách nào giải thích.
Huống chi hình động này là cậu cúi đầu, Tần Trầm tươi cười hơi nghiêng người chỉnh tóc giúp cậu, nhìn qua cử chỉ vừa thân mật vừa mờ ám.
Lúc đó chỉnh tóc, nội tâm Hứa Giản nội tâm không hề gợn sóng, một chút cũng không nghĩ lung tung, nhưng bây giờ nhìn hình động lại thấy tai mình hơi nóng.
Vì vậy giơ tay xoa xoa mặt mình, Hứa Giản tạo một album riêng cho tấm hình động này, còn đặt mật khẩu.
Làm xong tất cả những thứ này, Hứa Giản mới an tâm nhắm mắt ngủ, không có sơ hở nào!
Sáng ngày hôm sau Hứa Giản bị chuông điện thoại di động đánh thức, mơ màng mở mắt mò mẫn tới điện thoại di động, cũng không nhìn người gọi điện là ai, đưa nó tới bên tai, một tiếng 'alo' còn chưa ra khỏi miệng, bên kia đã truyền đến giọng nói kích động của Trần Đậu Đậu:
"Nhị Giản! Cậu lên hot search rồi!"
Giọng Trần Đậu Đậu lớn đến mức Hứa Giản nhăn mày lại, cậu còn chưa tỉnh, vuốt mắt hỏi: "Hot search gì cơ?"
Giọng Trần Đậu Đậu không giảm mà lại tăng:
"Hot search weibo, còn có thể là gì nữa!"
Bây giờ Hứa Giản bị Trần Đậu Đậu rống cho tỉnh, vừa nhìn điện thoại di động mới hơn bảy giờ.
Trừng mắt nhìn trần nhà, Hứa Giản bắt đầu nghi ngờ Trần Đậu Đậu còn chưa tỉnh ngủ: "Mơ gì thế?"
Làm sao cậu có khả năng lên hot search.
Thấy Hứa Giản không tin, Trần Đậu Đậu vội vàng nói:
"Thật sự, không tin tự cậu lên weibo xem, cậu và Tần Trầm cùng lên hot search..."
Nghe Trần Đậu Đậu bùm bùm mắng cho một trận, Hứa Giản cúp điện thoại đăng nhập weibo xem, phát hiện cậu thật sự lên hot search.
Còn không đợi cậu biết rõ tại sao mình lên hot search, Tần Trầm đã đến gọi cậu dậy ăn sáng.
Trong lúc ăn cơm, cuối cùng Hứa Giản cũng đã rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Hôm qua Tần Trầm chủ động ngồi hàng ghế sau quả nhiên gây nên bàn tán không nhỏ, tối hôm qua máy quay ở hiện trường thỉnh thoảng lướt về phía sau, nhưng vừa đúng lúc, mỗi lần máy quay đều bắt được hình ảnh Tần Trầm và cậu thấp giọng trò chuyện.
Ngay khi người qua đường bao gồm cả fan Tần Trầm đều 'khí thế ngất trời' thảo luận cậu là ai, nữ diễn viên đang "hot" Cố Tri đăng một bài viết:
Cố Tri V: Liên hoan phim hôm qua không cẩn thận làm mất chiếc nhẫn [che mặt], may mà được hai vị @ Tần Trầm @ Hứa Giản nhặt được, mất mà lại tìm được, cảm ơn [chắp tay][chắp tay], có thời gian sẽ mời các anh ăn cơm! [hình ảnh].
Hình mà Cố Tri đăng, chính là hình Hứa Giản hôm qua nhặt được chiếc nhẫn nữ còn chưa có trên thị trường.
Cố Tri đăng weibo, rất nhiều fan cùng chuyển tiếp, cho nên hiện tại số lượng người tag Hứa Giản trên weibo đã đạt tới mức cao nhất từ khi cậu mở nick weibo tới giờ.
Uống một hợp sữa đậu nành, Hứa Giản phát hiện tối hôm qua Tần Trầm còn chuyển tiếp bài đăng của Cố Tri:
Tần Trầm V: @ Hứa Giản, tìm thấy người mất rồi. Cố Tri V: Liên hoan phim hôm qua...
Hứa Giản không nổi tiếng, nhưng Tần Trầm và Cố Tri đều là diễn viễn nổi tiếng, nhiều fan đủ sức nóng, hai người một bài đăng, thêm vào chuyện ở hiện trường liên hoan phim, rất nhanh kéo Hứa Giản lên đuôi hot search, đề tài là:
# Tần Trầm Hứa Giản #.
Phía trước còn có một hot search liên quan đến Tần Trầm, xếp hạng rất cao, là: Tần Trầm nhặt được nhẫn Cố Tri.
Xem thời gian, hẳn là # Tần Trầm nhặt được nhẫn Cố Tri # lên hot search trước, # Tần Trầm Hứa Giản # là sau khi Tần Trầm chuyển tiếp weibo Cố Tri mới có.
Thời gian cho thấy khi Tần Trầm chuyển tiếp weibo Cố Tri, là hơn sáu giờ sáng.
Hứa Giản giương mắt nhìn hắn, không nhịn được mở miệng hỏi:
"Anh dậy lúc mấy giờ?"
Tối hôm qua sau khi biến trở về mèo, không bao lâu Hứa Giản đã ngủ, ngon giấc mãi đến tận khi Trần Đậu Đậu đánh thức cậu, cũng không để ý Tần Trầm dậy từ khi nào.
Tần Trầm đang phết mứt hoa quả lên bánh mì, nghe Hứa Giản nói vậy sau đó nở nụ cười:
"Ngâm lâu vậy mà chỉ hỏi tôi cái này?"
Hứa Giản: "Hả?"
Nếu không thì còn có thể hỏi cái gì?
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu, Tần Trầm cười: "Tôi còn tưởng cậu sẽ hỏi tôi chuyện hot search trước."
Sáng nay Tần Trầm dậy sớm hơn mọi ngày, sau khi rời giường chuyện đầu tiên là đến phòng Hứa Giản xem cậu có không đạp chăn không.
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào thì thấy Hứa Giản khom lưng ôm chăn như con tôm, chân lộ ra ngoài không khí.
'Tâm vô tạp niệm' đắp kín chăn cho Hứa Giản, sau đó Tần Trầm rửa mặt xong liền ra ngoài mua bữa sáng, cũng là khi đó hắn nhìn thấy weibo của Cố Tri, nên tiện tay chuyển tiếp.
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản sững sờ, sau đó phản ứng lại:
"Lẽ nào hot search là chị Phan mua giúp tôi?"
Tần Trầm buồn cười: "Nghĩ gì thế, cậu cũng không có phim cần PR, đang yên đang lành mua hot search gì."
Nhìn vẻ mặt của Tần Trầm, Hứa Giản biết mình cả nghĩ quá rồi, nghe vậy xấu hổ cúi đầu, xoa cổ:
"Nếu không phải mua, anh kêu tôi hỏi làm gì?"
Tần Trầm nhìn cậu chậm rãi mở miệng: "Chẳng hạn như chuyện rõ ràng là cậu nhặt được chiếc nhẫn, kết quả trên Hot search lại là tên tôi, tôi cọ nhiệt của cậu."
Tần Trầm dứt lời, Hứa Giản còn thật sự nghiêm túc nghĩ vài giây, sau đó đàng hoàng trịnh trọng mở miệng:
"Khả năng đây chính là lời mọi người nói, rõ ràng là phim ba người, tôi lại không thể có tên."
Tần Trầm: "..."
Thấy Tần Trầm một mặt "Cậu đùa gì thế", Hứa Giản nhịn cười:
"Anh đùa tôi trước."
Bản thân có nhiệt để Tần Trầm cọ hay không, trong lòng Hứa Giản vẫn hiểu rõ.
Nếu không phải Tần Trầm, đừng nói là mình lên hot search, ngay cả hiện trường liên hoan phim cũng không đi được, chớ nói chi là nhặt được nhẫn.
Nếu như không phải cậu cọ nhiệt Tần Trầm, thậm chí đuôi hot search cậu cũng lên không được.
Cho nên bây giờ Tần Trầm nói hắn cọ nhiệt mình, Hứa Giản biết rõ chỉ là nói đùa.
Nhìn chằm chằm Hứa Giản vài giây, cuối cùng Tần Trầm lắc đầu thở dài:
"Ngài Hứa, tính cách này của cậu, tôi cũng không biết là tốt hay không tốt."
Hứa Giản nghe xong hỏi ngược lại: "Tính cách của tôi thế nào?"
Cậu cảm thấy tính cách cậu vẫn rất tốt.
Đưa bánh mì phết mứt hoa quả cho Hứa Giản, Tần Trầm bất đắc dĩ nhìn cậu:
"Cậu thì chỗ nào cũng tốt, nếu như tâm thái không như người già thì tốt hơn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.