Hứa Giản là gương mặt mới với các phóng viên, nhưng sự chuyên nghiệp và năng lực ứng biến được rèn luyện hàng ngày, làm cho cô nhanh chóng điều chỉnh, nở một nụ cười thân thiện với Hứa Giản:
"Hai cậu đi tìm nhân viên có chuyện gì sao?"
Liếc mắt nhìn camera trên vai anh quay phim, Hứa Giản theo bản năng quay đầu đến nhìn Tần Trầm, ý trong mắt là: Tôi nên nói gì đây?
Nhận được tín hiệu cầu cứu trong mắt Hứa Giản, Tần Trầm cho cậu một ánh mắt an ủi:
"Muốn nói gì thì nói đó."
Hứa Giản nghe xong gật đầu, lập tức vẻ mặt thành thật nói với phóng viên: "Có chút việc."
Bên ngoài camera, khoé miệng Tiểu Nam giật một cái, đây là câu trả lời gì thế này?
Phóng viên duy trì nụ cười trên mặt: "... Có tiện nói cho chúng tôi biết là chuyện gì không?"
Hứa Giản có chút khó khăn: "Có vẻ không tiện lắm."
Việc rơi mất nhẫn do nhãn hàng tài trợ có thể lớn có thể nhỏ, sau khi nhãn hàng biết không sao thì tốt, nếu nhãn hàng cảm thấy nghệ sĩ không quan tâm đến sản phẩm của mình thì làm sao?
Nếu gặp phải người hẹp hòi, nói không chừng sẽ vì chuyện nhỏ này bôi đen nghệ sĩ, không tiếp tục tài trợ bất cứ thứ gì cho nghệ sĩ nữa.
Trong ngành giải trí, một việc mà mình cho là việc nhỏ đã lên men, cuối cùng sẽ dẫn đến hậu quả khó lường, cho nên Hứa Giản cũng không định nói chuyện chiếc nhẫn trước ống kính.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Cậu thẳng thắn như vậy, cũng làm cho phóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-thanh-meo-cua-anh-de/1086106/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.