Hứa Giản không ngờ Thẩm Tịch lại đột nhiên đến đây, lúc nghe thấy tiếng động quay đầu lại, trong miệng còn ngậm ống hút sữa chua.
Sau khi thấy Thẩm Tịch, Hứa Giản lấy sữa chua ra, lập tức đứng lên, lắp ba lắp bắp:
"Thẩm, thầy Thẩm."
Lần đầu tiên dùng nguyên thân nhìn thấy thần tượng của mình, trong lòng Hứa Giản có hơi sốt sắng, đồng thời tự hỏi liệu bây giờ có thể xin chữ kí hay không.
Tần Trầm nhìn Hứa Giản, nhớ lại lúc trước lần đầu tiên người này thấy mình có phản ứng gì.
Nhìn Hứa Giản rồi lại nhìn Tần Trầm, Thẩm Tịch đột nhiên nở nụ cười, ý tứ sâu xa:
"Lâm Tà nói không sai, quả nhiên quan hệ hai người rất tốt."
Thẩm Tịch nói xong, còn không đợi Hứa Giản mở miệng, lại nói:
"Tôi có mấy lời muốn nói với cậu, không biết bây giờ cậu có rảnh không."
Dĩ nhiên Hứa Giản gật đầu: "Rảnh."
Thẩm Tịch nhìn lướt qua căn phòng, cuối cùng cười quay đầu nhìn về phía Tần Trầm:
"Chỉ nói mấy câu thôi, mượn ban công của anh chút nhé."
Tần Trầm: "Tuỳ ý hai người."
Lời nói là trả lời Thẩm Tịch, ánh mắt Tần Trầm vẫn luôn đặt trên người Hứa Giản.
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Trầm, Thẩm Tịch cười cười, không lên tiếng, đi ra ban công cùng Hứa Giản.
Khép cửa sổ sát đất lại, Thẩm Tịch quay người đầu tiên là nhìn chằm chằm dây lắc trên cổ tay Hứa Giản vài giây, sau đó câu đầu tiên nói với Hứa Giản là:
"Lâm Tà đã ba mươi ba tuổi, lớn hơn cậu mười tuổi."
Hứa Giản nghe vậy sững sờ, tuy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-thanh-meo-cua-anh-de/1086091/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.