Tần Trầm cố ý dùng lông đuôi mèo quét qua chóp mũi Hứa Giản, Hứa Giản bị hắn làm vừa ngứa lại còn muốn hắt xì, cơ thể bị gối ôm đè lên điên cuồng vặn vẹo muốn thoát khỏi áp chế của đối phương.
Vừa trốn, Hứa Giản vừa kêu meo meo, còn vấn đề Tần Trầm hỏi vừa nãy, cậu căn bản không kịp trả lời.
Cũng may Tần Trầm cũng biết có chừng có mực, nếu thật sự trêu mèo này xù lông, cuối cùng phí hết tâm tư dỗ cậu cũng là mình.
Tần Trầm buông gối ra, thừa dịp Hứa Giản vươn mình thì vuốt đuôi cậu hai cái.
Hứa Giản bị vuốt đuôi mèo như cảm thấy có một dòng điện từ đuôi trực tiếp bay lên đỉnh đầu cậu, làm cho da đầu cậu muốn nổ tung, mới vừa đứng lên thì run chân thiếu chút nữa ngã nhào trên ghế sô pha.
Sau khi run run rẩy rẩy đứng vững, Hứa Giản hất lông tránh sang góc ghế sô pha, sau khi xác nhận trực tiếp mình đã an toàn, mới một mặt đề phòng dùng ánh mắt —— vừa nãy anh phát điên à —— nhìn Tần Trầm.
Đối diện ánh mắt lên án đáng thương của Hứa Giản, Tần Trầm ngẫm lại trong lòng có vẻ lúc nãy mình hơi quá đáng.
Thế nhưng nhớ lại dáng vẻ Hứa Giản dịu ngoan nằm úp sấp trên đùi Thẩm Tịch khi sáng, Tần Trầm liền cảm thấy mình không sai, ánh mắt nhìn Hứa Giản ngay lập tức biến thành cây ngay không sợ chết đứng.
Một người một mèo trầm mặc nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Hứa Giản không chịu nổi ánh mắt Tần Trầm, thử thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-thanh-meo-cua-anh-de/1086082/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.