Vẻ mặt kiêu ngạo nho nhỏ của Hứa Giản quá mức rõ ràng, cách lớp lông mèo, Tần Trầm cũng nhìn thấu được vẻ đắc ý và tự hào trên mặt cậu.
Hai tay nâng khuôn mặt tròn xoe của Hứa Giản mà xoa xoa, Tần Trầm quay đầu mèo cậu về phía màn hình, thấp giọng cười nói:
"Được rồi, biết cậu có thể tự mình mở máy vi tính, giỏi quá!"
Cái đuôi dài đằng đẵng phe phẩy, Hứa Giản meo một tiếng, ý là:
Rõ là vậy.
Bây giờ cậu đã quên một cách có chọn lọc khó khăn khi mình dùng đầu mở notebook trước kia.
Nếu không phải kiêng dè bất lịch sự, Hứa Giản có thể vểnh đuôi lên trời.
Tần Trầm nhìn Hứa Giản thành thục dùng móng mèo mở biểu mẫu, đứng dậy nói:
"Tôi đi tắm, cậu từ từ mà viết."
Đôi mắt mèo xanh lam của Hứa Giản dưới ánh sáng màn hình máy vi tính chiếu rọi toả ra ánh sáng lạnh, tầm mắt cậu dán vào trong máy vi tính nghe Tần Trầm nói, cũng không ngẩng đầu lên mà 'meo' một tiếng xem như đáp lại.
Nhìn cũng không nhìn Tần Trầm lấy một cái, có thể nói là khá qua loa lấy lệ.
Nhóc vô lương tâm.
Tần Trầm nhìn nhóc mèo lông xù kia, trong lòng cười mắng một câu, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm mới vừa đóng lại lại mở ra, Tần Trầm lên giọng hỏi Hứa Giản:
"Có vẻ cậu cũng nên tắm?"
Hai cái chân trước của Hứa Giản đều đặt trên bàn phím, vội vàng 'hai móng vuốt đạn' cậu tranh thủ quay đầu nhìn Tần Trầm:
"Meo?"
Tần Trầm thấy hình ảnh này quá đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-thanh-meo-cua-anh-de/1086079/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.