Hứa Giản núp dưới bàn như đà điểu, chột dạ đến mức không dám nhìn Tần Trầm.
Đến khi Tần Trầm và những người khác cơm nước xong xuôi dọn dẹp bàn, rốt cuộc Hứa Giản cũng tìm được lý do cho hành động khác thường vừa nãy cho bản thân ——
Là thiên tính của mèo.
Dù sao Tần Trầm nuôi mình lâu nay, mình có cảm giác ỷ lại hắn, vô thức dính người một chút là bình thường.
Chạm môi chính là Sữa Tươi, không liên quan đến Hứa Giản.
Trong lòng nghĩ như vậy, Hứa Giản dễ chịu hơn chút, lắc lắc đầu chuẩn bị đi ra khỏi gầm bàn.
Nhưng mà thân thể Hứa Giản vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi cái bóng của bàn, cậu vô tình nghiêng đầu nhìn lướt qua, đối diện một đôi mắt xanh nhỏ ở góc tường cách đó không xa.
Nhìn thứ đen thùi lùi góc tường kia, Hứa Giản theo bản năng nheo mắt lại.
Cậu vừa định nhìn kỹ rõ ràng thứ kia rốt cuộc là cái gì, bỗng nhiên bên cạnh đôi mắt nhỏ lại xuất hiện một đôi mắt khác, xanh mượt doạ cậu nhảy dựng lên, cùng lúc cậu nghe thấy tiếng —— 'chít chít'.
Chít chít?
Hứa Giản sững sờ, lập tức nhận ra mấy thứ đen thùi lùi là hai con chuột.
Phim trường đông người đồ đạc lộn xộn, góc tường thường hay để đồ linh tinh, có chuột qua lại cũng không lạ.
Hiển nhiên hai con chuột kia cũng nhìn thấy Hứa Giản, tiếng kêu 'Chít chít' trao đổi dừng lại, ấy vậy còn dọc góc tường chạy tới phía Hứa Giản.
Cũng không biết là bị mèo Hứa Giản này dọa, hay căn bản không để cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-thanh-meo-cua-anh-de/1086070/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.