Nhiếp Phong không làm được giống như anh đã nói, có biện pháp khiến tiểu thư MBA biết khó mà lui, nhưng lại có cách khiến mùi giấm chua thoang thoảng trên người Trần Dư Phi nhanh chóng tan biến. Sau khi đi một đoạn đường ngắn từ gara lên thư phòng trên lầu, sắc mặt Trần Dư Phi đỏ ửng, được anh ôm trong lòng, ánh mắt cho thấy đã bị ngà ngà say bởi hơi men, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.
“Nha đầu đáng ghét, sao em lại không nói lý còn hơn cả Cát Tuyết Phi thế hả?”. Nhiếp Phong vung tay lên vỗ mạnh vào mông Trần Dư Phi một cái, cô cười lớn véo eo anh: “Ai không nói lý? Ai hả?”
“Tối hôm qua chưa trị nổi em có phải không?”. Cơ thể đột nhiên rời khỏi mặt đất, Trần Dư Phi kêu gào bị Nhiếp Phong vác trên vai, bước vào phòng ngủ nặng nề ném lên giường. Giường quá mềm, lúc cơ thể bị nảy bật lên, cô không cẩn thận cắn luôn vào môi, đau quá kêu lên “ây da” một tiếng, trong khóe mắt ngập tràn nước mắt, bịt chặt miệng nửa ngày không nói lên lời.
Nhiếp Phong ôm bụng cười lăn lộn, nằm bên cạnh, tách tay cô ra để kiểm tra môi: “Ô, muốn ăn thịt rồi có phải không? Muốn ăn thịt thì nói đi, anh sẽ mua cho em!”
Đôi mắt long lanh nước mắt, Trần Dư Phi trừng trừng nhìn anh: “Trái tim anh sao mà ác quá vậy, còn cười!”
“Trái tim đàn ông như sắt thép, em không biết sao?”
Mi mắt Trần Dư Phi khẽ chớp, nước mắt lại tràn ra, cuối cùng vượt quá giới hạn khóe mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-hennessy/11754/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.