Nhiếp Phong lái xe rất nhanh, chiếc xe lao đi vun vút. Trong bữa tối, Trần Dư Phi đã uống nhiều bia nên bây giờ cảm thấy hơi chóng mặt, thân xe không ngừng lắc qua lắc lại khi rẽ bên trái ngoặt bên phải, cô nhanh chóng cảm thấy không dễ chịu chút nào, vội giữ chặt lấy tay nắm cửa xe, luôn miệng nói: “Chậm một chút, tôi bị say xe.”
Nhiếp Phong không nói tiếng nào, lái xe càng nhanh hơn nữa, hoàn toàn không thèm để ý đến biển báo giới hạn tốc độ cho phép bên đường. Trần Dư Phi cảm thấy không đúng lắm, vội nhìn sang hai bên đường, đã ra đến Trung Sơn Môn rồi, cây cối hai bên đường cao lớn, rậm rạp. Đây chắc chắn là con đường đi ra khu ngoại ô phía Đông.
Khu lăng Trung Sơn buổi tối không có khách du lịch, trên đường chỉ có ánh đèn đường vàng hiu hắt chiếu sáng tạo bóng cây in trên mặt đất, có một chút u ám, rùng rợn. Trần Dư Phi trong lòng cảm thấy hoảng sợ, hướng về phía Nhiếp Phong nói lớn: “Anh đưa tôi đi đâu vậy? Mau dừng xe, tôi muốn về nhà! Dừng xe!”
Nhiếp Phong mím chặt môi, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, nắm lấy vô lăng lái xe như bay trên đường. Trần Dư Phi thật sự cảm thấy sợ hãi, cướp lấy vô lăng. Nhiếp Phong đẩy cô ra, bất ngờ giẫm chân phanh làm chiếc xe kêu “két” một tiếng dài, dừng lại tại một con đường nhỏ không rõ tên.
Trần Dư Phi thở dốc cố gắng mở cửa, nhưng cửa xe đương nhiên đã bị khóa chặt. Cô mò mẫm ấn chốt mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-hennessy/11735/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.