“Mẹ kiếp, ta là ngựa giống đấy à!” Đông Lâm Tuyền xé thư của cung Mai đưa tới thành từng mảnh nhỏ, tức giận ném vào sọt.
Thạch Trung Ngọc và Đoạn Mạc Ngôn bất đắc dĩ nhìn nhau. Ngự Thư Phòng giữa đêm hôm khuya khoắt, chỉ còn ba vua tôi nhà họ khêu đèn đánh đêm.
Thập Cửu canh giữ ngoài cửa, cạn lời ngắm trăng sáng. Vì ngăn cản đám sứ giả mà ba cung phái tới, cậu ta cá chắc ba cung Tùng Trúc Mai nhất định đã làm bù nhìn rơm, ngày đêm châm kim nguyền rủa mình.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng.” Đoạn Mạc Ngôn chống đầu, mệt mỏi tới độ muốn xin tha. “Người nhỏ giọng chút thôi, để nội thị ngoài kia nghe được, chúng lại bịa chuyện mới lan truyền khắp nơi. Tốt xấu gì người cũng nên tự xưng là “trẫm” được không? Lỡ để ngự sử biết, tôi và A Ngọc lại phải nghe lải nhải đạo vua tôi.”
“Nội thị đều ở ngoài trăm dặm, huynh tưởng chúng có tai siêu thính à?” Đông Lâm Tuyền cực kì cáu gắt, “Thúc giục ta về cung từ khi trống điểm canh một, chưa được một khắc đã dâng một phong thư lên, ý là làm sao? Dù ta có là ngựa giống, thì chí ít cũng phải để ta cày ruộng xong đã chứ? Ta làm vua mà còn nhục hơn làm ngựa!” Chàng tức tối ném bút vào tường.
Thạch Trung Ngọc nhanh nhẹn né được cây bút kia, nhưng lại không né được mực bắn. Nàng ấy bực bội nhìn những chấm mực li ti trên áo choàng, “Hoàng Thượng, bồi thường quần áo cho tôi đi! Rốt cuộc người có thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-y-ha/2463624/chuong-3.html