“Hoàng Thượng, Hà Canh Y mình hạc xương mai, còn phải kiêm chức nữ quan như thế, cũng không phải là cách hay.” Tùng phi để tách trà xuống. Thị biết Đông Lâm Tuyền chỉ chạm nhẹ vào thành tách, thật ra không hề dính môi. Thị nghĩ bụng, chuyện “bánh tiết người” năm ấy vẫn khiến chàng sợ hãi. Đã 3-4 năm rồi mà tên Hoàng Thượng đầy dã tâm này vẫn không chịu khoan thứ cho mình chút nào, bây giờ thị nhất định phải cẩn thận hơn. “Nếu người cần nữ quan thật, sao không chọn một người từ ba cục, tội gì làm Hà Canh Y mệt quá sức?”
“Nàng quan tâm đến nàng ấy quá nhỉ.” Đông Lâm Tuyền ngoài cười nhưng trong không cười.
“Hoàng Thượng nói gì vậy. Tuy thần thiếp và Hà Canh Y chưa từng nói chuyện riêng với nhau, nhưng thần thiếp cũng thấy muội ấy mấy lần rồi. Đúng là nhìn thấy mà thương. Muội ấy tốt tính, còn học rộng hiểu lễ, khó trách Hoàng Thượng canh chừng cẩn thận, không cho ba cung tụi thiếp được thấy.”
Đông Lâm Tuyền cười cười, “Muốn gặp nàng ấy chẳng phải đơn giản lắm ư? Triệu nàng ấy tới là được. Cấp bậc của nàng ở cung Tùng còn phải cao hơn nàng ấy ba giai, nàng ấy dám kháng chỉ sao?”
“Tuy rằng chức của thiếp cao hơn muội ấy, nhưng muội ấy còn là nữ quan, được Hoàng Thượng ban quyền “đi lại trong Ngự Thư Phòng”. Thân phận của muội ấy đã chung một chiếu với nữ quan ba cục rồi, thấy chúng thiếp không cần quỳ lạy, thiếp nào dám sai người ta tới? Hoàng Thượng à…… đừng làm khổ Hà Canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-y-ha/2463616/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.