“Chát”
Tôi mở mắt, Lý Hiển chắn trước mặt tôi. Năm ngón tay của cô gái ấy intrên má phải của anh. Tôi ngây ngốc, chẳng biết nên làm gì. Tôi cũngkhông hiểu vì sao Lý Hiển lại đỡ cho tôi cái tát ấy, vì sao?
Trong đám nữ sinh có một cô gái, có lẽ là người yêu thầm Lý Hiển. Cô ấyđứng chắn trước mặt Lý Hiển, chỉa tay về phía cô gái kia: “Bạn học, aicho phép cậu đụng vào Anh Hai hả?”
Những nữ sinh xung quanh cũng hùa theo cô ấy, không khí xung quanh bỗngtrở nên sôi nổi hơn. Thu hút sự chú ý của người đi đường. Tôi như tỉnhkhỏi giấc mộng, bước lên phía trước, đẩy Lý Hiển sang một bên, tôi nói:“Cái tát của cậu, tát đúng không? Hả? Sao không nói? Đây này, đánh nữađi, không đánh à? Hả? Nói cho cậu biết nhé, tôi nhịn đấy. Cậu là ai, cóquyền không? Một chuyện nhỏ như thế mà xé ra to thế này, có sĩ diệnkhông? Đã bảo cậu bỏ đi, còn muốn tìm chuyện à? Tôi nói cậu nghe nhé,đánh một cái không mất miếng thịt nào, nhưng năm ngón tay in trên mặtkia tôi nhất định đòi lại!”
Máu nóng tôi dồn hết lên não, tuy cô bạn kia đánh Lý Hiển, tôi hả giậnđấy. Nhưng nhìn năm ngón tay in trên mặt anh, tôi không kìm nén được cơn tức giận của mình. Tuy rằng Anh Hai và Chị Đại không hay đi chung vớinhau nhưng không có nghĩa Anh Hai và Chị Đại không hợp tính nhau. LýHiển là học sinh lớp mười một, cuộc sống của anh chỉ có một chữ “bận“.Còn tôi, năm nay là năm đầu tiên của cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-tam-biet-anh/3196499/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.