Chương trước
Chương sau
"Bác sĩ An, bệnh nhân xuất hiện tình trạng ngừng tim đột ngột."

"Chuẩn bị máy sốc điện."

...

"Bác sĩ An, không có tác dụng."

"Thêm một miligram Adrenalin."



"Một miligram Atropine."



Tiếng máy móc điện tử hoạt động vang lên bên tai Quý Tiêu, trong đó có cả giọng nói của An Sầm.

Người thiếu nữ cố gắng mở mắt nhưng bỗng phát hiện ra mình đang ở một thế giới chỉ có duy nhất một màu trắng loá.

Dưới cơ thể Quý Tiêu sóng sánh ánh sáng, tựa như làn nước trong vắt nâng đỡ lấy cô.

Quý Tiêu bất lực nằm giữa thế giới xa lạ ấy, trong trí óc cô lúc này đang có đủ loại kí ức được tua đi tua lại một cách hỗn loạn.

Hình ảnh Ngụy Khinh Ngữ hiện lên trong đầu cô, mỗi một nụ cười, mỗi cái nhăn mày của nàng đều không theo một trình tự nào, nhưng lại đủ khiến cô phải ngước mắt nhìn lên.

Nhắc đến cũng thật khiến người ta bùi ngùi.

Ngay từ ngày đầu tiên cô bước vào thế giới này, Ngụy Khinh Ngữ chính là người duy nhất ở bên cạnh cô suốt ba năm.

Quý Tiêu gắng giơ tay lên nắm lại những hồi ức kia, nhưng cô lại có cảm giác chúng đang từng chút từng chút tách ra khỏi trí óc cô rồi dần dần biến mất.

Cảm giác bất lực lan tràn khắp cơ thể vốn đã không còn chút sức lực nào.

Càng cố gắng vẫy vùng lại càng thêm vẻ bối rối chật vật.

Ngay thời khắc ấy, chẳng biết từ đâu trong thế giới này vang lên một âm thanh mơ hồ nhưng lại truyền thẳng vào trong tâm can.

"Con của ta, con muốn sống tiếp sao?"

Âm thanh kia khiến Quý Tiêu ngơ ngác ngẩng đầu, trước mắt cô bất chợt nở rộ một đoá sen vàng với vô số cánh hoa to nhỏ.

Tựa như người giữ cửa của thế giới hư vô này, hoặc cũng có thể, đó là hoá thân của thần linh.

Quý Tiêu nhìn gương mặt Ngụy Khinh Ngữ nhạt dần đi trong tâm trí, cổ họng yếu ớt vang lên một tiếng đầy tâm niệm: "... Muốn."

"Vậy thì đến đây." Tiếng nói kia đáp lại.

Thế là Quý Tiêu dốc hết sức đứng lên từ mặt đất hư ảo, đôi chân yếu ớt chống đỡ lấy cơ thể gầy gò của cô.

Thoạt nhìn cô trông rất lành lặn, nhưng thực tế đó chỉ là hình dáng hoàn hảo mà thế giới trắng xoá này dựng nên mà thôi.

Mỗi một bước chân đều ảnh hưởng đến vết thương trên cơ thể mà ngay cả bản thân Quý Tiêu cũng chẳng hề hay biết.

Máu tươi chảy xuôi theo cần cổ xuống sống lưng, tựa như một dòng sông tuyết. Một giọt máu run rẩy nặng nề rơi xuống mặt đất trắng toát, còn chưa kịp tạo nên gợn sóng đã bị mặt nước tĩnh lặng nuốt chửng.

Chẳng biết đây có phải là thử thách mà vị thần đặt ra cho cô hay không, thoạt nhìn thì đoá sen vàng kia trông như ở ngay trước mắt, nhưng dường như lại xa tận chân trời.

Khung cảnh hư ảo không có vật gì làm cột mốc, Quý Tiêu không rõ mình đã đi bao lâu, cơ thể chết lặng lúc này chỉ còn tuân theo một mệnh lệnh duy nhất: Gặp lại Ngụy Khinh Ngữ.

Đến cuối cùng, Quý Tiêu như vấp phải thứ gì, sau đó lảo đảo ngã nhào xuống đất.

Ngay thời khắc ấy, đoá sen vàng trước mắt cô rơi xuống một cánh hoa. Cánh hoa mềm mại lướt qua Quý Tiêu, vạch thành một vết đỏ dài mảnh trên gương mặt trắng nõn của cô.

Những giọt máu nhanh chóng tụ lại dưới miệng vết thương, từng viên ngọc đỏ thắm nhỏ xuống giữa đoá hoa sen.

Trong mắt Quý Tiêu nhất thời đầy ắp sự lúng túng.

Đây là thần vật, cô không nên vấy bẩn nó.

Thế nhưng, ngay giữa lúc Quý Tiêu đang hốt hoảng và bất lực, cô bất chợt cảm nhận được một nụ hôn dịu dàng đặt lên vầng trán mình.

Vị thần ngồi trên toà sen đưa mắt nhìn xuống, nhẹ nâng lên gương mặt suy nhược của Quý Tiêu.

"Con của ta, điều chi đã làm, ấy là điều sẽ làm nữa*, đây chỉ là món quà ta tặng cho con."

(*Điều chi đã làm, ấy là điều sẽ làm nữa: Một đoạn trích từ sách Truyền Đạo, nằm ở chương thứ nhất, câu thứ chín. Đại ý là chuyện gì đã xảy ra thì sẽ lại xảy ra lần nữa.)

Lời vừa dứt, thế giới trước mắt Quý Tiêu bỗng dưng tối sầm.

Dòng nước chảy nâng lên cơ thể cô đột nhiên biến mất, cảm giác mất trọng lực đè nặng trái tim, từng chút kí ức bị bóc tách khỏi trí óc cũng bắt đầu tràn về.

"Tít... Tít... Tít..."

"Tốt rồi, tốt rồi, khôi phục nhịp tim rồi."

Âm thanh lạnh lẽo của máy móc điện tử lại lần nữa chảy vào tai Quý Tiêu, hơn nữa cô còn có cảm giác chói mắt.

Cô nghe thấy tiếng nói đầy kích động của An Sầm, tuy không rõ đối phương đang nói gì nhưng cô vẫn yên tâm chìm sâu vào giấc ngủ.

___

Từng trang giấy đếm ngày bị xé đi trên cuốn lịch, vết răng cưa dài ngắn không đều nhắc nhở con người rằng thời gian vẫn đang trôi đi.

Trận tuyết đầu tiên rơi ở bên ngoài cửa sổ căn phòng nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện, lớp tuyết mỏng để lộ màu sắc vốn có của mái nhà, mang đến bầu không khí tươi mới.

Căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng máy móc đơn điệu, ngón tay kẹp máy đo của Quý Tiêu bỗng dưng khẽ nhúc nhích.

Đầu tiên là mùi thuốc khử trùng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm phả đến từ bốn phương tám hướng, sau đó người thiếu nữ nằm trên giường bệnh gắng sức mở mắt.

Căn phòng sạch sẽ và âm thanh của máy đo điện tim trên đầu giường giúp Quý Tiêu nhận ra đây là nơi nào ngay lập tức.

Chỉ là cô không hề nghĩ tới, trong mùi thuốc khử trùng lại thoang thoảng hương bạc hà nhàn nhạt, Ngụy Khinh Ngữ đang thiếp đi bên giường bệnh của cô.

Quý Tiêu dám chắc rằng Ngụy Khinh Ngữ chưa từng rời đi kể từ khi mình làm phẫu thuật, tư vị ngọt ngào xen lẫn chua chát cuộn lên trong cõi lòng.

Thế nhưng, vì trên người còn đang gắn rất nhiều những thiết bị theo dõi, nên dù cho rất muốn nhưng Quý Tiêu cũng không thể kéo chăn lên đắp cho nàng.

"Ừm..."

Có lẽ là vì nghỉ ngơi đủ rồi, hoặc do nhận ra người nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại, gương mặt Ngụy Khinh Ngữ đang tựa sát bên giường Quý Tiêu khẽ phát ra âm thanh mơ màng.

Ngay sau đó, vào lúc Quý Tiêu vẫn còn đang chăm chú ngắm nhìn mà chưa kịp chuẩn bị gì, Ngụy Khinh Ngữ đột ngột ngồi thẳng dậy.

Tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai nghiêng mình rọi vào gian phòng vắng vẻ tĩnh lặng, trong veo rơi trên gương mặt người thiếu nữ trước mặt nàng.

Mái tóc lộn xộn thấp thoáng che đi đồng tử màu xanh ngọc, đôi mắt vừa mới tỉnh giấc vẫn còn vương lại chút mơ màng.

Hai hàng lông mi dày khẽ chớp, trông nàng như chú nai con vô thức cọ đầu vào lồng ngực cô.

Ở phía bên này, Quý Tiêu cũng chớp chớp mắt với chú nai con. Ngay tức khắc, cô nhìn thấy sự kích động tuôn trào trong đôi mắt biếc xanh vẫn luôn bình thản kia.

"Quý Tiêu, cậu tỉnh rồi! Cậu thực sự tỉnh rồi? Cậu, cậu... Cậu có thấy chỗ nào ổn, không không, là không ổn..."

Đây là lần đầu tiên Quý Tiêu thấy Ngụy Khinh Ngữ xúc động đến mức nói năng lộn xộn, đôi mắt xanh trong kia sáng rực lên, ngập tràn niềm vui sướng.

Cô nhìn dáng vẻ này của Ngụy Khinh Ngữ, yếu ớt nắm lấy tay nàng: "Mấy ngày qua làm cậu lo lắng rồi phải không, mình hôn mê bao lâu rồi?"

"Ba ngày. Cô An nói, nếu hôm nay cậu vẫn không tỉnh lại thì sẽ chẳng còn bao nhiêu hi vọng nữa."

Ngụy Khinh Ngữ đáp lời cô, nỗi lo lắng luôn kìm nén trong lòng nàng rốt cuộc vẫn không giữ lại được mà trào dâng lên khoé mắt.

Những hạt ngọc óng ánh lướt qua gương mặt nàng, để lại vệt nước lấp lánh khiến người ta đau lòng.

Quý Tiêu nhìn nàng, trong lòng cũng bất giác dâng lên nỗi cay đắng. Cô cố gắng giơ tay lên vuốt ve gương mặt Ngụy Khinh Ngữ: "Đồ ngốc, sao mình lại không tỉnh dậy được chứ. Cậu vẫn còn ở đây mà, dù thế nào đi chăng nữa thì mình vẫn sẽ tỉnh dậy."

Ngụy Khinh Ngữ nghe được câu này liền nức nở gật nhẹ đầu, nàng tham lam nắm bàn tay ấm áp của Quý Tiêu, dần bình tĩnh lại sau những ngày lo lắng không thôi.

Phòng bệnh nhỏ ngập tràn sự hạnh phúc, giống như niềm vui đã tìm lại được sau khi bị đánh mất. Những thiết bị theo dõi vẫn lặng lẽ hoạt động.

Quý Tiêu như nhớ đến điều gì, mở miệng hỏi: “… Ba mình đâu? Có phải ông ấy đã…”

Không chờ Quý Tiêu nói hết, Ngụy Khinh Ngữ đã tỏ ý gật đầu.

Tin tức Quý Thanh Vân đã chết được thông báo đến Quý Tiêu một cách lặng lẽ, một giọt nước mắt lăn dài nơi khoé mắt cô, thấm vào lớp băng gạc trên cổ.

Quý Tiêu giơ tay chạm vào miếng băng gạc ở nơi khuất tầm nhìn của mình, cô từng thấy nó trên cổ Kỳ Kỳ.

Băng gạc thô ráp tiếp xúc với lòng bàn tay mềm mại của Quý Tiêu, cô như phát hiện ra điều gì đó, liền lên tiếng hỏi: “Chỗ này của mình làm sao thế?”

Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy liền nhìn xuống miếng băng gạc đỏ thẫm trên cổ cô, đôi môi mỏng mấp máy vài lần, khó khăn cất tiếng: “Tuyến thể của cậu bị thương quá nặng, vì để giữ lại tính mạng… nên phải cắt bỏ nó.”

Giọng nói của Ngụy Khinh Ngữ có chút dè dặt, bàn tay bất giác siết lấy bàn tay đang nắm của Quý Tiêu.

Quý Tiêu nằm trên giường bệnh, trông như cô có vẻ rất bình tĩnh, giống như đã dự đoán được điều đó, nhưng đồng thời lại giống như đang ngơ ngác vì không phản ứng kịp.

Từ lúc cô bước vào căn phòng tối, rồi mấy ngày trước lăn xuống cầu thang trong biển lửa khiến tuyến thể bị thương phải cắt bỏ, bất chợt bên tai Quý Tiêu vang lên câu nói khi còn ở thế giới hư ảo trắng tinh kia.

“Điều chi đã làm, ấy là điều sẽ làm nữa, đây chỉ là món quà ta tặng cho con.”

Chỉ là tặng.

Ngoại trừ cái chết, những việc nên xảy ra với cô đều đã xảy ra rồi.

Mà cô thì may mắn được thần nhất thời để mắt.

Vào thời khắc tuyến thể bị thương tới mức suýt chút nữa bước một chân qua Quỷ Môn Quan, cô đã được thần kéo lại.

Nhưng cũng vào thời khắc đó, giây phút cái chết đến được nguyên tác định ra đã trở nên mơ hồ.

Cô vẫn sẽ chết lần nữa sao?

Cô sẽ chết thế nào để có liên đới với cá mập đây.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu ngẩn ngơ, vội vàng nắm lấy tay cô, vừa trấn an vừa nói thêm: “Cậu yên tâm đi, cô An sẽ tìm ra biện pháp. Mấy năm nay cô ấy và đội nghiên cứu đã thực hiện rất nhiều thí nghiệm, tuyến thể của cậu vẫn chưa bị cắt bỏ hoàn toàn, có thể nuôi cấy tái tạo lại. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, từ từ rồi sẽ được, mình sẽ tìm mọi cách để giúp cậu.”

Quý Tiêu nghe vậy mới chợt bừng tỉnh.

Cô nhìn nàng thiếu nữ trước mặt đang suy nghĩ cho mình, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần đâu, thật ra làm một Alpha không có pheromone cũng ổn mà.”

Nói xong, Quý Tiêu chợt nhớ đến hương pheromone bạc hà nhàn nhạt mà vừa rồi mình ngửi được, mi mắt tự ti rũ xuống: “Chỉ là… Sau này mình sẽ bất lực không làm được gì nữa… Liệu cậu…”

Chẳng đợi Quý Tiêu hoàn thành những lời ấp úng ngắt quãng kia, Ngụy Khinh Ngữ đã ngắt lời cô ngay lập tức: “Cậu nói gì vậy, chẳng phải lúc trước cậu đã nói, thích một người thì sẽ không để ý đối phương như thế nào sao? Dù cho cậu có là Omega, mình đã thích cậu thì sẽ chỉ thích mỗi cậu thôi.”

“Vì cậu là Quý Tiêu nên mình mới thích cậu.”

Sắc mặt nàng thiếu nữ chưa từng nghiêm túc đến như thế, đuôi mắt ửng đỏ tản ra sự yếu đuối.

Nàng nắm tay Quý Tiêu đang ngồi trước mặt mình, ánh nắng sau lưng cô chiếu rọi càng làm cho ánh mắt nàng thêm phần long lanh.

Đường cong màu lục của máy đo điện tim biến thiên dữ dội, những con số trên màn hình điện tử ngay lập tức biểu thị nhịp tim đột ngột tăng vọt của Quý Tiêu.

Tiếng 'bíp bíp' ngày càng dồn dập, Quý Tiêu nghiêng mình qua, dán đôi môi khô khốc của mình lên cánh môi của Ngụy Khinh Ngữ.

Vành môi thô ráp áp lên cánh môi mềm mại, từ mãnh liệt dần biến thành dịu dàng, cuối cùng để lại mảnh hồng nhạt óng ánh.

Quý Tiêu không kìm được lòng, cô luồn tay qua mái tóc dài của Ngụy Khinh Ngữ, ngón tay quấn lấy sợi tóc nàng, chậm rãi thu về những ấm áp.

Hơi ấm cùng mùi hương đong đầy, đáy lòng đang cuộn trào cảm giác tìm lại được hạnh phúc đã mất khẽ nở rộ những đoá hoa nhỏ xinh. Dù cho cô không ngửi được pheromone của Ngụy Khinh Ngữ nữa, nhưng Quý Tiêu vẫn cảm nhận được nghìn vạn sự dịu dàng nơi nàng.

Quý Tiêu rốt cuộc vẫn không kìm nén được, một giọt nước mắt thấm ướt ra khoé mắt, cô nói bên tai Ngụy Khinh Ngữ: "Ngụy Khinh Ngữ, có câu này của cậu, mình chịu bao nhiêu đau khổ cũng đáng giá."

Ngụy Khinh Ngữ nhẹ lau khoé mắt Quý Tiêu rồi quở trách cô: "Đừng nói vậy, có điềm lắm."

Quý Tiêu nghe thế thì nở nụ cười: "Cậu tin những điều này từ bao giờ vậy."

Chẳng qua là Quý Tiêu không biết, ngày hôm ấy, vào khoảnh khắc Ngụy Khinh Ngữ ôm cô ra từ trong biển lửa, đôi mắt nàng đã ngập trong nước mắt.

Nàng nhìn đối phương thoi thóp trong lồng ngực mình, cảm tưởng như bầu trời đầy tuyết này đang thực hiện nghi lễ tiễn đưa người thiếu nữ.

Nàng không tin vào số phận, vận mệnh, cũng chưa bao giờ tín thác thần phật.

Nhưng thời điểm Ngụy Khinh Ngữ đứng trước cánh cửa phòng cấp cứu ở bệnh viện, nàng đã cầu mong vô số lần vị thần ấy hãy thương xót cho người tín đồ tạm thời tội nghiệp và ích kỉ như nàng.

Chỉ cần có thể kéo Quý Tiêu về từ tay tử thần, từ nay về sau bảo nàng tin ai cũng được.

Trong lòng Ngụy Khinh Ngữ nảy sinh những suy nghĩ như thế, nhưng chung quy nàng vẫn không mở lời với Quý Tiêu.

Thời gian cứ thế trôi đi một giây, nàng lẳng lặng nhìn cánh môi mềm của Quý Tiêu, nỗi nhớ nhung hoá thành khát vọng, để nàng lần nữa cúi đầu hôn lên đôi môi cô.

Mềm mại vấn vít, yêu thương lưu luyến giữa buổi sớm mờ sương.

Hai người quấn quýt dựa sát vào nhau, lửa tình bừng cháy, mỗi lần tưởng chừng như sắp kết thúc lại có người không muốn rời đi, bèn ôm lấy cổ đối phương, hôn thêm lần nữa.

Mải miết cho đến khi Quý Tiêu chẳng còn sức lực, đành phải buông lỏng bàn tay Ngụy Khinh Ngữ thì hai người mới miễn cưỡng dừng lại.

(Beta: Má xin hai con, vất vả lắm mới kéo được nhỏ hèn kia từ dưới địa ngụk lên, hai bây làm vậy là má trả không kịp luôn đó )

Chỉ chớp mắt mà mặt trời đã chạm đến mép trên của cửa sổ kính thuỷ tinh, Ngụy Khinh Ngữ thoáng nhìn điện thoại, cất tiếng: "Trễ rồi, mình phải đi làm đây."

Quý Tiêu gật gật đầu, vẫn nói lời dặn dò như khi còn ở trong phòng tối: "Đi đường cẩn thận, buổi tối mình chờ cậu về."

Ngụy Khinh Ngữ cũng giống mọi ngày nhẹ nhàng đáp một chữ "Được" với Quý Tiêu, sau đó đặt một nụ hôn lên trán cô rồi mới rời khỏi phòng.

Tựa như mọi thứ không có gì khác lúc trước, chẳng qua là thay đổi bối cảnh mà thôi.

Những vệ sĩ thường ngày trông coi ngôi nhà của Quý Tiêu bây giờ đã chuyển từ cổng lớn đến canh gác trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.

Ngụy Khinh Ngữ trở về bộ dạng lạnh lùng ngày thường, dặn dò vệ sĩ đứng hai bên: "Theo dõi cẩn thận phòng bệnh này, ai muốn ra vào đều phải có sự cho phép của tôi, chưa có sự đồng ý của tôi thì bất kì ai cũng không được vào."

"Vâng." Vệ sĩ cung kính đáp.

Đến tám, chín giờ, dòng người tới khu nội trú bệnh viện dần đông hơn, hành lang yên tĩnh và thang máy vang lên những tiếng trò chuyện khe khẽ.

Ngụy Khinh Ngữ đứng thẳng người trong thang máy đầy chen chúc đang di chuyển xuống bãi đỗ xe, không chút phiền lòng đi thẳng đến chiếc xe nàng đậu gần đó.

Chẳng biết có phải vì Quý Tiêu đã tỉnh hay không mà tiết trời hôm nay vô cùng đẹp, Ngụy Khinh Ngữ ngồi vào xe nhìn bầu trời phía bên kia cửa kính chắn gió, cảm thấy cao xanh thăm thẳm kia giúp tinh thần nàng thoải mái hơn.

Nhưng Ngụy Khinh Ngữ còn chưa ngắm nhìn phong cảnh được bao lâu thì điện thoại nàng bỗng kêu vang.

Người gọi đến là Tấn Nam Phong, không hiểu sao trong lòng Ngụy Khinh Ngữ lại đột nhiên có dự cảm không lành.

"A lô."

"Khinh Ngữ, có tin xấu." Giọng nói Tấn Nam Phong rõ ràng có chút trầm: "Vừa rồi chú Trần công bố công ty của chú ấy sẽ rút vốn khỏi dự án AC57-9, bây giờ dự án này bị trống một khoản tài trợ rất lớn. Mấy cổ đông lớn sau khi hay tin tức đó đã đến công ty rồi, cậu mau quay về đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.