Ánh chiều tà ngả sang màu vàng ấm áp trong ngày mùa đông lạnh giá, Quý Tiêu nhìn đôi mắt bâng khuâng của Ngụy Khinh Ngữ, nhận ra nàng dường như đã nghe được những lời mà Quý Thanh Vân vừa nói với cô.
Cô biết Ngụy Khinh Ngữ nhất định có chuyện muốn nói với mình, nhìn dì Ngô đang bày món ăn trên chiếc bàn nhỏ trên giường, nói: “Được rồi, dì Ngô để đồ xuống đi, nếu cần gì tôi sẽ gọi."
“Vâng, thưa tiểu thư.” Dù sao dì Ngô cũng là người làm lâu năm nên vẫn rất thức thời.
Dứt lời, dì vội vàng dọn bàn ăn cho Quý Tiêu rồi rời khỏi phòng.
Dì Ngô rời đi, phòng bệnh lại trở về vẻ yên tĩnh như ban đầu.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ ở một bên, nhích người lại gần nàng hơn và nói: “Được rồi, cậu có gì muốn nói thì nói đi.”
Nghe giọng nói điềm tĩnh của Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ lại cảm thấy hơi bất an.
Nàng sợ Quý Tiêu thật sự cho rằng mình là người mưu mô, trước tiên nên giải thích: “Tôi không cố ý nghe cậu và chú Quý nói chuyện, chỉ là trùng hợp.”
Có lẽ con người luôn là như vậy, càng đối mặt với chuyện mình quan tâm lại càng không thể bình tĩnh được.
Ngụy Khinh Ngữ biết rằng lời giải thích tiếp theo có liên quan đến mối quan hệ sau này của mình và Quý Tiêu, thế nên người luôn nắm chắc phần thắng như nàng lại đột nhiên có cảm giác không chắc chắn.
Nàng nhẹ nhàng dựa vào một bên tử, ánh mắt bình tĩnh thản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-quoc-dan-omega-luon-muon-doc-chiem-toi/2895369/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.