Chương trước
Chương sau
“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến hành động cúi người của Quý Tiêu bị khựng lại.

Thân thể nàng thiếu nữ đang nằm trên giường khẽ cử động, giống như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

“Tiểu thư, đã 7 giờ rồi. Nếu còn không dậy sẽ bị muộn đó.” Dì Ngô đứng bên ngoài cửa trịnh trọng thông báo.

Lời còn chưa nói xong, thính giác nhạy bén của Ngụy Khinh Ngữ đã đánh thức đại não của nàng.

Quý Tiêu còn chưa kịp thu lại những tâm tư thầm kín đang ngo ngoe rục rịch trong lòng, cô vội vã ngồi thẳng người dậy, mạo hiểm lướt qua gương mặt xinh đẹp của người kia.

Tóc dài đen nhánh khẽ cọ qua cánh môi Quý Tiêu, lưu lại hương bạc hà ấm áp.

“Thình thịch…”

Trái tim cô đập mạnh hơn bao giờ hết.

Quý Tiêu ngẩn người ngồi trên giường, mấy ngón tay xoắn xuýt vào nhau.

“Tiểu…”

Còn chưa kịp đợi Quý Tiêu hoàn hồn, dì Ngô đã đẩy cửa bước vào, vì bà ấy đã cất tiếng gọi nhưng ở bên trong rất lâu cũng không có tiếng người trả lời.

Có điều, chữ “thư” còn chưa kịp nói ra, dì Ngô đã sững người ở cửa.

Chưa nói đến sự lộn xộn trong căn phòng.

Ngụy Khinh Ngữ cùng tiểu thư nhà bọn họ mới sáng sớm đã xuất hiện chung trong một căn phòng, không những vậy, một người nằm trên giường, một nửa nằm nửa ngồi ở mép giường. Hai người họ ở gần nhau như vậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút bất thường.

Cái này… Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??

Dì Ngô không hề che giấu cảm xúc, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Quý Tiêu thấy vậy, rõ ràng có tật giật mình, nói: “Tôi còn chưa kêu dì vào, dì đẩy cửa vào đây làm gì?!”

“Tôi…” Dì Ngô ngập ngừng, bàn tay đang nắm then cửa cũng hơi siết lại.

Dì Ngô nhìn vào gương mặt không biết là do vừa mới tỉnh dậy hay đang thực sự tức giận của tiểu thư, vội vàng giải thích: “Cái này… Sắp đến giờ học rồi, tôi cũng chỉ là do sốt ruột…”

Sau khi nghe lời giải thích đầy vẻ nơm nớp lo sợ của dì Ngô, sự chột dạ của Quý Tiêu cũng tiêu tan phần nào.

Cô biết lỗi của bà ấy cũng là vô tình chứ không phải cố ý, vì vậy liền nhắc nhở: “Lần sau nếu qua năm phút chưa thấy tôi trả lời thì dì mới được mở cửa bước vào.”

“Vâng.” Dì Ngô vội vàng gật đầu, “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, tiểu thư thay quần áo rồi xuống dùng bữa nhé.”

Nói xong, dì Ngô muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị Ngụy Khinh Ngữ gọi lại: “Chờ một chút.”

Trái tim lo sợ của dì Ngô lại thêm một phen run rẩy, bà nhìn Ngụy Khinh Ngữ với thái độ cung kính: “Ngụy tiểu thư.”

“Ngày hôm qua tiểu thư nhà các người tới kỳ phát nhiệt, lại thêm bị đau dạ dày nữa. Hôm nay dì chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy thanh đạm một chút.” Ngụy Khinh Ngữ nhắc nhở.

Dì Ngô nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khẩn trương. Bà bước vội vào phòng Quý Tiêu, bộ dạng giống như mẹ già quan tâm con nhỏ nói với Quý Tiêu: “Cái gì? Tiểu thư, sao cô lại bị đau dạ dày? Có phải là do ăn nhiều đồ cay quá không?! Từ bé đến giờ cô đâu ăn được cay đâu, lại còn đang trong kỳ phát nhiệt nữa chứ. Cô có sao không? Không phải tôi đã dặn cô nhiều lần rồi sao…”

Tiếng lải nhải thăm hỏi dặn dò của dì Ngô xa xả trên đỉnh đầu Quý Tiêu, cô thấy bà ấy nói không ngừng nghỉ, buộc phải đưa tay lên làm động tác ngưng lại: “Được rồi, hiện tại tôi đã không sao rồi.”

“Hôm nay dì nhớ dọn phòng cho tôi nhé.”

Ánh đèn chập chờn trong tầm mắt của dì Ngô, lúc này bà đã rời sự chú ý đến ống thuốc ức chế dành cho Alpha bị vứt lăn lóc trên mặt đất.

Sau khi nghe Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ giải thích thì bà cũng bắt đầu hiểu được lý do căn phòng này trở nên lộn xộn.

“Tôi nhớ rồi, nhưng tiểu thư, hôm qua phát nhiệt như vậy hẳn là rất mệt rồi, sao hôm nay cô không xin nghỉ…”

Dì Ngô còn muốn nói tiếp nhưng Ngụy Khinh Ngữ, người lúc này đang ngồi cạnh Quý Tiêu, đã rũ váy đứng dậy.

Nàng thoáng liếc mắt về phía người đang được dì Ngô chăm sóc tận tình kia, bình thản nói: “Vậy tôi đi trước đây.”

Thanh âm bình tĩnh lạnh nhạt so với ngày thường không có gì khác biệt.

Chỉ có điều, có lẽ là do mới ngủ dậy nên Quý Tiêu nghe ra được chút khàn nhẹ trong giọng nói của nàng.

Ánh đèn sáng rực trong phòng chiếu lên tấm lưng gầy của Ngụy Khinh Ngữ, rõ ràng chỉ mới trải qua một đêm mà Quý Tiêu lại có cảm giác chiếc váy ngủ vốn đã rộng thùng thình của nàng lúc này lại rộng thêm một khoảng.

Hương bạc hà trên người nàng khẽ lay động, thể hiện sự mệt mỏi do ngủ không ngon giấc của chủ nhân nó.

Quý Tiêu mím môi, khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của nguyên chủ, nói với bóng lưng của người đã dần đi xa: “Ngụy Khinh Ngữ, sao hôm nay cậu không nghỉ học đi. Mang cái quầng mắt thâm xấu xí đó đi học không sợ mất mặt à?”

Thanh âm kia có chút chua ngoa tuỳ hứng, nhưng lại không mang theo vẻ hống hách lên mặt như mọi khi.

Thậm chí trong giọng nói còn có chút thận trọng, như thể đang âm thầm quan tâm đến mình.

Ngụy Khinh Ngữ nghe cô nói, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó lòng giải thích được.



Cuối cùng, nàng cũng nghe ra được sự khó xử trong lời nói của Quý Tiêu, vì vậy liền lắc đầu: “Không sao, tôi không có vấn đề gì.”

Nàng vừa nói vừa nhìn Quý Tiêu, đôi mắt trong veo kia tựa như có thể nhìn thấu hết tâm tư của cô.

Quý Tiêu có chút áy náy, cố chấp nói thêm một câu: “Gì, ai thèm quan tâm cậu có sao không chứ…”

Nghe vậy, biểu tình trên mặt Ngụy Khinh Ngữ trở nên có chút khó đoán, nàng “Ừm” một tiếng sau đó xoay người bước ra ngoài.

Thái độ như vậy càng làm Quý Tiêu thêm chột dạ, cô quay sang nhìn dì Ngô ở bên cạnh, dứt khoát hỏi: “Trông tôi như đang quan tâm hả?!”

“Tất nhiên là không rồi.” Dì Ngô vội vàng lắc đầu, rốt cuộc thì bà đã biết cảm giác khó hiểu trong căn phòng này từ đâu mà ra rồi.

Ngụy Khinh Ngữ đã ở cùng tiểu thư nhà bọn họ trong kỳ phát nhiệt, lại còn là ở chung một phòng suốt cả đêm. Mà các nàng, một người là Alpha, một người là Omega. Mọi người đều biết, Alpha trong kỳ phát nhiệt rất khó kiểm soát chính mình… Tiểu thư còn là Alpha cấp S bậc cao nhất nữa…

Dì Ngô nhìn theo bóng dáng Ngụy Khinh Ngữ thật lâu, trong đầu lại nhớ về cảnh tượng chấn động lúc mới bước vào cửa.

Kỳ thực, nếu nhìn từ một góc độ nào đó thì Ngụy Khinh Ngữ và tiểu thư nhà họ quả thực có chút xứng đôi.

Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau khi phân hoá đều là những Alpha, Omega cấp S…

“Tôi biết dì đang nghĩ gì đó.”

Giọng nói trầm thấp của Quý Tiêu đột nhiên vang lên bên tai dì Ngô, không biết vì sao, nhưng cô lại cảm thấy có chút khó chịu khi bà ấy cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ngụy Khinh Ngữ như vậy.

Quý Tiêu: “Làm ơn hãy bỏ những nghĩ linh tinh đó đi.”

Dì Ngô lại cho rằng Quý Tiêu đã nhìn ra được ý nghĩ cả hai rất xứng đôi của mình, trong lòng không khỏi run sợ.

Bà ấy nhanh chóng từ bỏ ý định làm thuyền trưởng của mình, nhặt lại đạo đức nghề nghiệp cúi người nói: “Vâng thưa tiểu thư.”

“Cạch.”

Dì Ngô chỉ đơn giản thu dọn những thứ hỗn loạn đang rơi vãi trên mặt đất, sau đó rời đi.

Căn phòng vừa rồi còn có chút nhộn nhịp nay đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Quý Tiêu đứng trước gương chỉnh lại chiếc nơ trên đồng phục, trong đôi mắt màu vàng cam có chút thất thần.

Không biết là do ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đưa tay chạm lên cánh môi còn vương lại vị bạc hà nhàn nhạt.

(: … Thần thiếp còn có thể thanh minh cái gì nữa?)

Nếu lúc ấy dì Ngô không bước vào thì mình thực sự sẽ hôn nàng sao?

Nhưng mà, vì cái gì bản thân lại nảy sinh dục vọng muốn hôn nàng?!

Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ pha lê trong phòng thay đồ, phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên tấm gương trước mặt Quý Tiêu.

Người thiếu nữ tự nhìn hình ảnh của chính mình trong gương, không biết tại sao cô lại không thể nhìn thấu được tâm tư của chính mình.



Những ngày mùa đông luôn trôi qua một cách đơn điệu, những cành cây khô cằn cùng không khí lạnh giá càng khiến người ta mong chờ đến các ngày hội.

Và thế là, ngày lễ Giáng sinh trong tháng cuối cùng của một năm cũng đã đến.

Từ con đường dẫn đến trường học cho tới các lớp học đều đã được treo đồ trang trí, khắp nơi tràn ngập không khí Giáng sinh.

Quý Tiêu đeo cặp sách cùng Ngụy Khinh Ngữ bước vào lớp, ánh mắt cô chợt dừng lại trên hình vẽ ông già Noel trên cửa sổ cạnh chỗ ngồi của mình.

“Ồ wow!” Quý Tiêu không nhịn được reo lên một tiếng, sau đó kéo kéo cánh tay Ngụy Khinh Ngữ, “Cậu nhìn xem cái hình ông già Noel to chưa này!”

Ngụy Khinh Ngữ “Ừm” một tiếng, không dao động nhìn về phía hình vẽ ông già Noel kia, trong ánh mắt có chút lạnh nhạt.

Phong cách vẽ này có chút khác biệt với những hình vẽ còn lại trên các ô cửa trong lớp, giống như có người đặc biệt vẽ riêng lên chỗ này vậy.

Khi Ngụy Khinh Ngữ còn đang mải suy nghĩ thì trong lớp xuất hiện thêm một bạn học nữ, cô bé rụt rè đi lại gần Quý Tiêu: “Quý Tiêu, cậu thấy hình vẽ này đẹp sao?”

“Đương nhiên là đẹp.” Quý Tiêu không thèm nghĩ ngợi gì lập tức trả lời, “Không biết là lớp trưởng kiếm ở đâu ra.”

Cô bạn nghe vậy thì ngượng ngùng cười cười: “Là mình vẽ đó, cậu thích là tốt rồi.”

Quả nhiên là vậy…

Ngụy Khinh Ngữ nhìn bạn nữ đứng bên cạnh Quý Tiêu, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại.

Nàng mím chặt môi, vừa muốn kiếm cớ mang Quý Tiêu đi, vừa không muốn bản thân trở thành kẻ chen ngang.

“Ngụy Khinh Ngữ, có người tìm nè.” Một nữ sinh vừa đi vào lớp bước đến vỗ vỗ vai nàng, chỉ ra trước cửa nơi có một nam sinh tay cầm hộp quà nhỏ đang đứng chờ.

Nam sinh thấy nàng nhìn về phía mình liền giơ tay lên tỏ vẻ thân thiện vẫy chào.

Ngụy Khinh Ngữ gần như ngay lập tức hiểu ra cậu ta tìm mình vì lý do gì.



Nàng muốn từ chối vào kéo Quý Tiêu rời đi.

Nhưng khi quay đầu lại thì nàng mới phát hiện ra rằng Quý Tiêu đã bị cô bạn kia lôi kéo đi đến bên hình vẽ trên cửa sổ.

Hai người họ đứng quay lưng về phía nàng, cái bóng lớn trên hình vẽ ông già Noel dường như khiến họ càng sát gần nhau hơn.

Mặc dù cô bạn kia cũng không có hành động gì quá mức thân mật, mà bản thân Quý Tiêu cũng rất có chừng mực giữ khoảng cách, nhưng khi Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy họ đứng cạnh nhau vẫn cảm thấy hết sức chướng mắt.

Một loại cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng Ngụy Khinh Ngữ, biến thành động lực thúc đẩy nàng xoay người đi ra ngoài theo nam sinh kia.

Có điều, Ngụy Khinh Ngữ không biết rằng chỉ một giây sau khi nàng đi cùng nam sinh kia ra khỏi cửa thì Quý Tiêu đã quay đầu nhìn theo bóng lưng của nàng.

Đêm qua vừa có một trận tuyết lớn, những tán cây quanh khu vực giếng trời đều bị phủ một tầng tuyết dày.

Một lối đi nhỏ uốn lượn hiện ra sau khi được dọn sạch tuyết, trên con đường nhỏ vẫn lẫn lộn màu gạch đỏ cùng tuyết trắng, đế giày màu nâu vang lên từng tiếng cộp cộp trên nền đất lạnh.

Vào mùa đông, đồng phục của nữ sinh được chuyển thành một chiếc váy dài, tà váy dày ấm áp rũ xuống đầu gối nàng thiếu nữ, dưới đôi tất cổ cao che kín bắp chân lộ ra phần mắt cá chân xinh đẹp.

Tuy rằng váy đồng phục khá dài, nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác chiều cao của nàng bị giảm đi, ngược lại còn khiến nàng trông có chút “ngầu lòi” cùng dễ thương.

Những âm thanh ồn ào từ thế giới xung quanh trong tầm mắt Quý Tiêu đã trở nên mờ nhạt, trong mắt cô lúc này chỉ còn lại tuyết trắng và những tán cây hồng mai vô cùng xinh đẹp.

Và tất nhiên, sẽ còn tốt đẹp hơn nhiều nếu bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ không xuất hiện thêm cả cậu nam sinh kia nữa.

“Quý Tiêu, giáo viên chủ nhiệm nói rằng chúng ta không cần tham gia tiết tự học buổi chiều, vậy mình có thể hẹn cậu đi xem phim không?”

Bên tai Quý Tiêu truyền đến âm thanh thỏ thẻ của bạn nữ cùng lớp, thoáng chốc phá ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ theo nam sinh kia rời đi, trong lòng không khỏi có chút tủi thân cùng khó chịu, thế nên đối với những việc cô chưa từng hứng thú này tất nhiên sẽ không thể đồng ý.

Cô lắc đầu, uyển chuyển kiếm cớ từ chối: “Thật xin lỗi, hôm nay mình có hẹn với người khác rồi.”

“A… Vậy sao.” Cô gái lộ ra vẻ thất vọng, cũng giống như những Omega khác từng bị Quý Tiêu từ chối, trên mặt đều mang vẻ đáng thương khiến người ta thương hại.

Nhưng Quý Tiêu cũng sẽ không vì biểu tình thất vọng của nàng mà mềm lòng thay đổi ý định, cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu với nàng rồi quay trở về chỗ ngồi.

Tiếng chuông báo vào tiết sắp sửa vang lên, phòng học dần dần trở nên yên tĩnh, nhưng Quý Tiêu đang ngồi ở bàn cuối thì lại không thể bình tĩnh được.

Tầm nhìn của Quý Tiêu vốn đang dừng lại trên từ đơn「rder」ở cuối sách, nhưng chỗ ngồi trống không của Ngụy Khinh Ngữ lại thu hút ánh mắt của cô hơn.

“Đinh đinh đinh đinh~”

“Kẽo kẹt.”

Tiếng kéo ghế ma sát trên mặt đất vang lên cùng lúc với chuông báo.

Quý Tiêu đổ hết nước trong chiếc bình trên tay ngay trước mặt những bạn học đến kiểm tra tiết tự học vào buổi sáng, sau đó ngang nhiên cầm chiếc bình rỗng đi ra khỏi lớp.

Vài giây trước khu dạy học vẫn còn ồn ào náo nhiệt, vài giây sau liền trở lại vẻ ngoan ngoãn trật tự.

Mỗi khi Quý Tiêu đi ngang qua một lớp học, cô đều có thể nghe thấy tiếng các bạn học đang đọc bài. Cô tìm theo hướng mà ban nãy Ngụy Khinh Ngữ và nam sinh kia cùng nhau đi, đó là một khu dạy học vắng vẻ ít người qua lại nằm ở phía Tây phòng lấy nước.

“Sao lại không thể nhận chứ? Chỉ là một món quà ngày lễ thôi mà.”

Giọng nói của nam sinh truyền đến từ khu đất trống phía sau phòng lấy nước, Quý Tiêu nghe vậy liền thả chậm bước chân lại, trong lòng nảy sinh cảm giác nghi hoặc.

Đã năm phút trôi qua rồi, sao hai người họ vẫn ở bước tặng quà thế này?

Quý Tiêu lén lút nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nam sinh vẫn đang trong tư thế đưa quà đến trước mặt Ngụy Khinh Ngữ, có điều, nàng trước sau vẫn luôn duy trì vẻ lạnh nhạt xa cách vạn dặm, hai cánh tay vẫn buông thõng bên hông, trông không có vẻ gì giống như sẽ tiếp nhận món quà này.

Hắn vừa dứt lời, Ngụy Khinh Ngữ lại tiếp tục thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi, nếu như học trưởng không nói chuyện gì khác thì tôi không thể tiếp lời được.”

Nói xong Ngụy Khinh Ngữ muốn xoay người rời đi, nhưng nam sinh kia vẫn không có ý định buông tha, hắn nhanh chóng lao đến đứng chắn trước mặt nàng: “Đừng, nếu em gọi anh là học trưởng thì hãy cho anh chút mặt mũi đi.”

Ngụy Khinh Ngữ nhìn đến hành vi bất lịch sự của nam sinh, hơi nhíu mày lại: “Chuông báo vang lên rồi, tôi phải quay trở lại lớp học.”

“A?! Con nhỏ này, không nghe tao nói đã chuẩn bị quà cho mày từ sớm rồi sao?! Đừng có mà không biết tốt xấu như thế!”

Vừa nói tên nam sinh vừa duỗi tay muốn kéo Ngụy Khinh Ngữ lúc này đang cố gắng lách qua người mình để rời đi.

Thể trạng và sức lực của Ngụy Khinh Ngữ không thể so sánh với hắn, nàng bất lực nhìn cổ tay sắp bị kẻ kia nắm lấy.

Trong lòng tràn ra cảm giác chán ghét ghê tởm.

“Muốn làm cái gì?”

Vào thời điểm Ngụy Khinh Ngữ cho rằng cổ tay sẽ bị nắm lấy thì đột nhiên có một giọng nói lạnh băng vang lên bên tai, kèm theo đó là hương Brandy đào quen thuộc phả từ đỉnh đầu nàng xuống.

Ngụy Khinh Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Quý Tiêu một tay cầm bình nước rỗng, tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay đang vươn tới của tên nam sinh kia.

Trong đôi mắt màu vàng kim sắc như bùng lên ngọn lửa giận dữ mang tính áp bức khủng bố của một Alpha, cô kiên quyết bảo vệ người sau lưng mình với sự chiếm hữu tuyệt đối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.