Hành lang yên tĩnh được thắp sáng bằng ánh đèn vàng, phản chiếu lại sự kinh ngạc bên trong đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ.
Nàng nghiêng đầu, xoay qua nhìn cánh tay đang đỡ lấy mình. Không biết có phải là Quý Tiêu đang cố ý hay không, nhưng cổ tay của cô chỉ đặt kế bên hông nàng, bàn tay nhợt nhạt khép hờ lại, đến một ngón cũng không đụng vào người nàng.
Hơi ấm của người thiếu nữ truyền qua lớp áo đồng phục mỏng manh, mang theo hương Brandy đào vương vấn trên đầu vai nàng.
Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy rõ một tiếng "thình thịch" nho nhỏ phát ra từ bên trong mình.
"Cô đứng vững nhé, tôi bỏ tay ra đây." Quý Tiêu lên tiếng nhắc nhở.
Ngụy Khinh Ngữ yên lặng thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
"Cô đi đứng cho cẩn thận là tôi đã cảm ơn cô lắm rồi, đừng có gây phiền toái cho người khác nữa."
Quý Tiêu nói rồi liền đút tay vào túi, sau đó đi lên lầu, cũng không thèm quay đầu lại thêm lần nào.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn bóng dáng Quý Tiêu đi về phía trước, trong đôi mắt xanh ngọc lần đầu tiên hiện ra một tia cảm xúc khác lạ.
Trầm lặng một hồi, nàng cũng bám vào tay vịn cầu thang rồi đi về phía trước.
Nghe được tiếng bước chân vừa chậm vừa nhẹ phía sau, Quý Tiêu lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bàn tay đang nắm chặt trong túi cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.
Có người rõ ràng là lúc đi lên thì rất ngầu lòi, nhưng vừa quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-quoc-dan-omega-luon-muon-doc-chiem-toi/2895264/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.