Chương trước
Chương sau
Ôn Khởi Vân xưa nay cũng không nghĩ tới, đồng tính luyến ái sẽ phát sinh ở bên cạnh chính mình, còn cách mình gần như vậy. Bà không phản đối những người khác, bà chỉ là không nghĩ tới hai đứa bé thân cận nhất lại sinh ra tình cảm với nhau, không thể tưởng tượng nổi như vậy. Bà ban đầu không lớn tiếp thu, đến bây giờ vẫn là phản đối. Nhưng là những ngày gần đây, Ôn Khởi Vân lại có chút do dự. Nói cho cùng, vẫn là sợ tâm lí con gái có vấn đề, sợ con gái biệt xuất tâm bệnh. Ôn Khởi Vân cùng Trình Cẩm Chi nói rất nhiều, hơn một nửa là vì trấn an Trình Cẩm Chi. Còn có một nửa là không cam tâm, bà cũng không muốn con gái có áp lực tâm lí, lại không muốn con gái cho rằng bà đồng ý. Quả nhiên, phản ứng của con gái không ngoài dự liệu của bà. "Mẹ, mẹ không phản đối sao?"
Cũng không biết con gái là thật ngốc, hay là giả heo ăn lão hổ. "Mẹ là nói......"
Lời Ôn Khởi Vân còn chưa nói hết, liền nhìn thấy chớp nháy dưới mông con gái. Chớp một chút, còn cho rằng mình hoa mắt. Thị lực của bà không kém đến mức độ này chứ?
"Mông con làm sao phát sáng vậy?"
"A......" Không đợi Trình Cẩm Chi phản ứng, Trình Cẩm Chi cũng không phản ứng kịp. Ôn Khởi Vân đẩy ra hai chân con gái, từ dưới mông nàng lấy ra một cái điện thoại. Ôn Khởi Vân nhìn màn hình hiển thị, "ôn hòa" nở nụ cười với Trình Cẩm Chi, nhấn tiếp. "Dung Tự đúng không? Con tìm Cẩm Chi......"
Trình Cẩm Chi còn muốn chạy, bị mẹ nàng ấn lại xuống ghế. "Cẩm Chi khả năng hiện tại không rảnh."
Ôn Khởi Vân có điểm "ôn hòa", cúp điện thoại khóe miệng còn ngậm ý cười. Nét mặt Trình Cẩm Chi có điểm khó chịu.
"Đừng giả vờ với mẹ." Ôn Khởi Vân càng giống như là cắn răng, gằn từng chữ từng chữ.
"Không phải. Mẹ, mông con...... mẹ đừng ấn con. Con ngồi trên sạc điện."
Vừa nhìn, Trình Cẩm Chi xác thực ngồi trên sạc điện thoại. Trên mông còn vài chỗ máu ứ đọng. Vừa nãy Trình Cẩm Chi sạc điện, không nghĩ tới mẹ trở về sớm như vậy. Run lên một cái, an vị ngồi lên sạc điện. Hẳn nào Ôn Khởi Vân thấy, bà vừa nãy vỗ con gái một cái, con gái liền run cầm cập. Khả năng đây là thời khắc con gái có nghị lực nhất đời này rồi. Vừa nãy bà hàn huyên với con gái bao lâu, con gái liền ngồi trên sạc điện bấy lâu. Vốn còn muốn giáo huấn con gái, nhưng khi nhìn đến mông con bé, Ôn Khởi Vân trong lòng chỉ muốn cười.
Ôn Khởi Vân tâm tình vào giờ khắc này có chút phức tạp, vui mừng? Tức giận? Dù sao chính là ngũ vị tạp trần.
Trình Cẩm Chi xẹp miệng, từ từ kéo lên quần của mình. Mới vừa xoa thuốc, cái mông còn có chút mát mẻ. "Là thật đau."
"Mẹ biết."
"A?"
"Con thật khờ." Cái gì giả heo ăn lão hổ, con gái bà chính là một đứa ngốc.
"Mẹ." Trình Cẩm Chi xoa xoa mông mình, tiểu tâm dực dực hỏi: "Mẹ còn tức giận sao?"
"Tức."
"Con không phải cố ý."
"Thật sao?" Này còn không phải cố ý?
"Nếu mẹ không thu điện thoại của con, con sẽ không hỏi Dung Tự điện thoại rồi."
Xong, oán bà rồi. "Ý nghĩa con trở về là gì? Con có thể đi cùng con bé a."
Trình Cẩm Chi hơi rụt lại đầu. "Con có nghĩ đến."
"Nhưng con sợ hai người không cần con." Trình Cẩm Chi nói.
"Con có thể thử xem a."
"Mẹ, mẹ đừng nói những lời này, con sẽ tin." Trình Cẩm Chi nói.
Con gái bà, chính là đạo đức này, chỉ nghe những thứ mình muốn nghe, chỉ tin những thứ mình muốn tin. Trình Cẩm Chi xoa cái mông của mình, cũng không ngồi dậy khỏi đùi mẫu thân. "Mẹ, con có thể trở lại đi học không?"
"Mẹ xem con không phải muốn đi học."
"Mẹ vừa nãy......"
"Vừa nãy là vừa nãy." Vừa nãy bà nào biết con gái giấu điện thoại. Mấy ngày nay thực sự là bị con gái lừa gạt, đều do chồng, cả ngày lải nhải bên tai mình. Nếu không, bà cũng sẽ không bị Trình Cẩm Chi "lừa".
Con gái "ò" một tiếng, lại không nói nữa. Ôn Khởi Vân cúi đầu nhìn, viền mắt con gái có điểm hồng đỏ. Tuy rằng lão quái chồng chiều hư Trình Cẩm Chi, kỳ thực mình cũng vậy, cũng mềm lòng. Ôn Khởi Vân đưa tay xoa xoa đầu con gái một chút. "Lại làm sao vậy?"
"Mông đau."
Ôn Khởi Vân thở dài một hơi, tay đặt ở trên mông Trình Cẩm Chi. "Con đừng xoa, càng xoa càng đau."
"Tâm cũng đau."
"Suy cho cùng không cho con liên hệ với Dung Tự, con liền đau cả người phải không?"
Trình Cẩm Chi xẹp miệng, hít hít mũi không nói gì nữa. Bộ dạng này của con gái, Ôn Khởi Vân cũng không nói nặng lời. "Con cùng Dung Tự còn quá nhỏ, qua mấy năm lại nói?"
Con gái không lên tiếng.
"Con nhất định phải là Dung Tự?"
"Con nếu nói thích, mẹ sẽ nói chúng con là tiểu hài ra vẻ gia gia." Trình Cẩm Chi nói.
Ôn Khởi Vân trầm mặc một hồi, sâu kín thở dài một hơi.
"Mẹ?"
"Con về phòng đi."Trình Cẩm Chi biết mẹ của nàng không vui vẻ, nàng cẩn thận mỗi bước đi, nhìn nhìn điện thoại bị tịch thu trên bàn. Mẹ nhìn nàng một cái, nàng mới mau mau chạy về phòng. Ngươi nói, nàng tại sao phải đi phòng khách. Buổi tối, Trình Cẩm Chi chuẩn bị ngủ, thời điểm đắp chăn, tiếng cửa vang lên. Là ba nàng. Đoán chừng ba nàng cũng biết, nói không chừng là lĩnh "thánh chỉ" của mẫu thân nàng, lại đây huấn nàng.
"Mẹ con trằn trọc nửa buổi tối."
"Ba, ba huấn con đi." Trình Cẩm Chi cúi thấp đầu, tựa hồ chuẩn bị kỹ càng.
Ba nàng gì cũng không nói, thả điện thoại lên bàn. "Con bây giờ là người lớn, chúng ta cũng không quản được con. Con muốn quyết định gì, thì làm đi."
Trình Cẩm Chi cũng không dám lấy điện thoại. "Ba, ba cũng giận rồi?"
"Ba là đau lòng mẹ con." Trình Hoài Nam nói: "Đoán chừng ở trong lòng con, chúng ta đều thành 'ác nhân' rồi."
"Cũng không phải rất ác, mặc dù mẹ con hung con."
Trình Hoài Nam khoát tay áo một cái, cùng Trình Cẩm Chi nói hai câu liền đi ra ngoài. Nửa đêm, Trình Cẩm Chi cũng không ngủ được. Ngươi nói, nàng có phải là quá đáng ghét rồi không? Ba mẹ từ nhỏ đã cưng chiều nàng, trên căn bản là hữu cầu tất ứng. Nàng muốn học gì, nàng muốn làm gì, ba mẹ đều rất ủng hộ. Trình Cẩm Chi đi tới phòng ngủ của ba mẹ, phát hiện ba mẹ cũng không ngủ, tựa hồ muốn nói gì đó. Trình Cẩm Chi gõ gõ cửa, đi vào.
"Làm sao còn chưa ngủ?" Trình Hoài Nam hỏi.
"Là vì những lời ba vừa nói sao? Con đừng để trong lòng." Trình Hoài Nam nói.
"Ba mẹ, hai người đừng tức giận." Trình Cẩm Chi ngồi ở bên giường, chậm rãi lấy ra di động. "Con trở về, không phải muốn chọc giận hai người."
"Con không giở trò nữa." Trình Cẩm Chi nói.
Trình Hoài Nam nhìn vợ một chút, không có tiếp nhận điện thoại. Cách một hồi lâu, Ôn Khởi Vân mới mở miệng. "Điện thoại, con cầm đi đi."
"Mẹ......" Trình Cẩm Chi cho rằng mẹ của nàng còn đang giận.
Mẹ của nàng không nói lời nào, nghiêng thân tựa hồ muốn ngủ. Trình Hoài Nam lại hiểu, ông kéo con gái qua một bên. "Cơ trí trước kia của con đâu? Đừng được tiện nghi lại ra vẻ, mau về phòng con."
"Ngày hôm nay hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai ba ba đưa con đi học." Trình Hoài Nam nói.
Ôn Khởi Vân mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe được tiếng hoan hô từ phòng ngủ con gái. Thực sự là phiền người.
"Mẹ chào buổi sáng." Trình Cẩm Chi hôm sau, phá lệ ngoan ngoãn, như ngày đầu tiên được đi học. Ngoan ngoãn ôm cổ bà, tựa hồ còn muốn hôn bà một cái. Ôn Khởi Vân có chút ghét bỏ, chặn lại miệng con gái. "Con đừng làm hỏng trang điểm của mẹ."
"Hôn nhẹ mà."
"Con không muốn đi học?"
"Con đi đây." Trình Cẩm Chi lập tức buông ra, chỉ sợ mẫu thân hối hận. Trình Cẩm Chi một đêm không ngủ, trả lời tin nhắn Dung Tự. Chờ phụ thân đi, Dung Tự sẽ đến đón nàng đi ăn cơm.
"Ba." Đến trường học, ba nàng vẫn đâm chọc ở phòng ngủ nàng. "Ba hôm nay không đi làm sao?"
"Không đi a."
"Ba, ba là ông chủ, không đi làm làm sao được đây."
"Không sao, công ty có mẹ con." Ba nàng cười.
Trình Hoài Nam đợi một hồi ở phòng Trình Cẩm Chi, thời điểm lên xe, ba nàng lại hạ cửa xe. "Đừng chơi đùa quá điên."
"Biết biết."
"Chú ý vệ sinh."
"A?"
Trình Cẩm Chi sau đó mới biết, ba mẹ nàng vì chuyện của nàng, còn đặc biệt đi hỏi bác sĩ. Ba mẹ chưa tiếp xúc qua loại này, chỉ lo Trình Cẩm Chi nhiễm phải bệnh phụ khoa nào đó. Trước khi kéo lên cửa xe, ba nàng còn lầm bầm một câu. "Còn may, Tự nhi khá yêu vệ sinh."
Ba nàng vừa đi, Trình Cẩm Chi liền thấy được Dung Tự ở đối diện đường. Cách dòng xe cộ không đông đúc lắm, Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi ở đối diện. Hai tay Trình Cẩm chi chắp ở sau lưng, con mắt chớp chớp mà nhìn nàng. Bước chân phi thường nhẹ nhàng, lại như sơ tam năm đó, Trình Cẩm Chi đang chạy, đột nhiên thả chậm bước chân. Chỉ có điều lần đó, Trình Cẩm Chi là đưa lưng về phía nàng. Lần này, là đi tới trước mặt nàng. Tuy rằng hiện tại đi học, nhưng vẫn là hơi nóng. Phảng phất lại nhớ tới năm đó. Trình Cẩm Chi gõ trán nàng một chút. "Tiểu ngốc tử, làm sao ngốc như vậy."
Sốt sắng như Trình Cẩm Chi, đáy mắt Dung Tự cũng có chút đỏ lên. Nàng giơ tay, ôm lấy Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi thu vào trong lồng ngực. Dung Tự nhẹ nhàng cọ cọ tai Trình Cẩm Chi.
"Ba mẹ mở một con mắt nhắm một con mắt rồi."
Tối hôm qua, Trình Cẩm Chi đã cùng nàng nói chuyện một đêm. Trình Cẩm Chi đến bây giờ còn có chút kích động. "Chị còn cho rằng phải giày vò một trận, đều đã làm tốt chuẩn bị tạm nghỉ học."
"Thúc thúc a di sẽ không để cho chị tạm nghỉ học."
"Đúng vậy a." Trình Cẩm Chi kề sát gò má Dung Tự. "Không xấu hổ rồi? Đây là cửa lớn trường học chúng ta."
Dung Tự ôm chặt Trình Cẩm Chi trong ngực, ngữ khí có chút ngượng ngùng. "Hôm nay không xấu hổ."
Nàng ôm Trình Cẩm Chi như vậy, tự nhiên có rất nhiều người nhìn các nàng. Trình Cẩm Chi dù sao cũng là một người có tiếng tăm nhỏ trong trường. Nghe được lời Dung Tự, Trình Cẩm Chi cũng khanh khách cười, chôn trong cổ Dung Tự.
Khoảng thời gian này, Trình Cẩm Chi bận "chống cự" trong nhà, cũng không đăng nhập Weibo. Mở ra Weibo, bình luận tin nhắn đều như nổ tung. Dung Tự ngồi lại gần, Trình Cẩm Chi cũng không trả lời võng hữu. Chỉ đăng một tin. "[xuỵt] trên đời chỉ có ba mẹ tốt."
Ba mẹ nàng rất ít chơi Weibo, cũng là lần này mới biết chuyện nàng trên Weibo. Đoán chừng lấy tiểu hào* theo dõi các nàng.
[*tiểu hào: giới giải trí rất quen thuộc, là account phụ, hoặc đơn giản là không ai chú ý.]
"Không chơi?"
"Trước tiên không chơi với bọn họ." Trình Cẩm Chi ôm cổ Dung Tự. "Muốn chơi với em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.