Chương trước
Chương sau
Trình Cẩm Chi vẫn là rất yên tâm ngồi ở phía sau xe Dung Tự. Lúc trước thời điểm còn ở trung học, Dung Tự thường mang nàng đi dạo vòng quanh. Ngồi ở yên sau xe, cảm giác liền lập tức trở về thời gian trung học. Nàng cũng từng đèo Dung Tự một lần, chủ yếu là dựa vào ưu thế chiều cao, sau đó Dung Tự cao lớn lên chút, liền trở thành Dung Tự đèo nàng. Trình Cẩm Chi vòng tay ôm eo thon Dung Tự, mặt hơi tựa sau lưng Dung Tự.
"Mệt mỏi?" Dung Tự nói.
"Em mệt không?" Trình Cẩm Chi cạ cạ sau lưng Dung Tự. "Xem ra chị phải nhẹ một chút, miễn cho mệt chết em."
"Không cần, chị quá gầy. Đợi lát nữa phải ăn nhiều chút." Dung Tự nói.
"Béo rồi, lên hình không đẹp." Trình Cẩm Chi nhìn gò má Dung Tự. "Tự Nhi, em lên hình rất đẹp."
Dung Tự không hay đăng Weibo, đăng ảnh rất ít. Trên căn bản là đăng ảnh Trình Cẩm Chi. Chỉ như vậy, Dung Tự còn hấp dẫn không ít nhan fan*, có thể thấy được Dung Tự thập phần ăn ảnh.
[*nhan fan: fan nhan sắc]
"Tự Nhi, em muốn tiến vào giới giải trí không?" Lần trước, Dung Tự đến đón mình. Phó đạo diễn còn hỏi nàng về Dung Tự.
"Giới giải trí?"
"Đóng phim a. Trước đạo diễn còn hỏi qua em."
"Em không biết." Dung Tự nói: "Chuyên ngành em không phải cái này."
"Em cảm thấy chị đóng phim rất xinh đẹp." Dung Tự vẫn luôn là cái "thê khống".
Đến bách hóa, Trình Cẩm Chi liền đứng một bên nhìn Dung Tự đỗ xe. Mặc dù là đỗ xe, Dung Tự cũng phi thường ung dung thong thả. Nàng rất hâm mộ một điểm của Dung Tự, chính là Dung Tự làm việc rất có tiết tấu của bản thân, nói chậm không chậm, động tác còn thật nhanh. Như Trình Cẩm Chi, làm việc một khi tốc độ nhanh liền có chút nôn nóng, có điểm loạn.
Chờ Dung Tự khóa xe, Trình Cẩm Chi mới ôm cánh tay Dung Tự. "Chỉ có em mới có thể khen chị đóng phim xinh đẹp."
Ăn xong cơm tối, hai người liền tản bộ về phòng trọ. Dung Tự đẩy xe đạp, Trình Cẩm Chi ôm cánh tay Dung Tự. Hai người cũng không chê nóng, cứ như vậy dán vào nhau. Thời điểm sắp tới gần nhà, Dung mẫu còn gọi điện tới. Dung mẫu đã đến nhà, hỏi các nàng có muốn ăn chút gì hay không. Dung mẫu hiện tại ở công ty Trình gia công tác. Làm cơm cho công nhân công ty, lúc không có chuyện gì làm, liền quét dọn vệ sinh một chút. Đối với Dung mẫu mà nói, là rất rảnh rỗi.
Lúc Dung Tự cùng Trình Cẩm Chi về đến nhà, Dung mẫu đang mở một bản ghi chép. Bên cạnh còn có chút tư liệu. "Các con trở về? Bữa ăn khuya ở trong phòng bếp."
"Không phải nói người không cần làm sao?"
"Làm cũng làm rồi. Con nhanh bưng ra, cho Cẩm Chi nếm thử." Dung mẫu giục Dung Tự một chút.
Dung Tự không thể làm gì khác hơn là tiến vào phòng bếp. Trình Cẩm Chi sát bên Dung mẫu, ngồi cạnh Dung mẫu. "A di, dì đang bận gì vậy?"
"Không có." Dung mẫu có chút ngượng ngùng. "Không bận."
"Con gái, con thật giống như lại gầy rồi." Dung mẫu lôi kéo tay Trình Cẩm Chi. "Đợi lát nữa con phải uống thêm hai bát."
Dung mẫu hầm chút cháo đậu xanh. Lần trước Trình Cẩm Chi khen ngon, Dung mẫu cơ bản mỗi ngày đều hầm một ít.
Trình Cẩm Chi cũng không uống được bao nhiêu, vừa nãy cơm tối đã bị nhét vào không ít, lúc ăn cơm tối, Trình Cẩm Chi hoàn toàn không ý thức. Dung Tự ở một bên nướng thịt, mà nàng vừa nói chuyện vừa ăn. Chờ lúc kết thúc, mới phát hiện đĩa trống trên bàn căn bản là bản thân ăn hết. Cảm giác tội ác tăng cao, Dung Tự nói về nhà, nàng nói muốn tản bộ tiêu thực. Trình Cẩm Chi uống một hớp nhỏ cháo đậu xanh, lại sát lại tán gẫu với Dung mẫu. Dung Tự thu dọn nhà bếp một chút, lúc đi ra còn dùng khăn giấy lau giọt nước trên tay, Trình Cẩm Chi giương mắt liền đụng phải ánh mắt Dung Tự, hai người nhìn nhau hai giây, Dung Tự giương lên khóe môi, động tác lau tay càng thêm từ tốn. Tai Trình Cầm Chi đỏ lên, Dung Tự tuyệt đối là cố ý. Ánh mắt của nàng hoàn toàn bị ngón tay Dung Tự hấp dẫn, nàng nhìn Dung Tự lau tay, nhìn Dung Tự ném khăn giấy vào sọt rác.
"Mẹ, mẹ đang xem gì vậy?" Dung Tự đến bên Dung mẫu, cũng hỏi Dung mẫu bận bịu cái gì.
"Ai nha, không bận gì cả."
"Này hình như là văn kiện công ty." Dung Tự nhìn lướt qua.
"Được rồi." Dung mẫu nhìn một chút, biết lừa không được rồi. "Ta đang học tính sổ."
"Tính sổ?"
"Dì của con dạy. Dì con nói ta có thể học một chút, công ty thiếu nhân thủ." Dung mẫu ngượng ngùng. "Các con không cần hỏi, chính là ta tùy tiện xem thử, cũng không biết có học được hay không."
"A di, dì thật lợi hại a." So với Dung Tự, Trình Cẩm Chi càng làm nũng hơn. Nàng ôm cánh tay Dung mẫu, nghiêm túc nói rằng: "Ngài khẳng định sẽ học được, nấu ăn khó như vậy, ngài còn nấu đến ngon như vậy."
Được Trình Cẩm Chi nói như vậy, Dung mẫu bật cười. Bà câu một chút mũi Trình Cẩm Chi. "Nấu ăn và tính sổ có thể giống nhau sao."
"Dù sao ngài cũng rất lợi hại."
Dung Tự không biết nói cái gì, chỉ ở một bên cười. Phương thức nàng ở chung với mẫu thân, khá là nặng nề. Đại khái là nàng rời nhà từ nhỏ, lại cộng thêm tính cách nàng và mẫu thân, đều thuộc loại khá nội liễm. Không quen cùng người thân biểu đạt cảm tình cùng ủng hộ. Lúc trước nàng lựa chọn Hoa Dung, mẫu thân cũng không biết nói gì. Chỉ là một câu. "Con lớn rồi, mẹ tin tưởng sự lựa chọn của con."
Dung Tự có thể cảm nhận được, lúc trước đưa Trình Cẩm Chi về nhà, nàng cùng mẫu thân liền hòa hợp không ít. Có rất nhiều đề tài chung. Lúc không có chuyện gì làm là có thể tâm sự với Trình Cẩm Chi.
Dung Tự mới vừa vào phòng, Trình Cẩm Chi liền nhào tới. Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, mặc kệ Trình Cẩm Chi ở trên cổ nàng gặm cắn. Cái tay còn lại vươn ra, chốt cửa phòng.
Đến trên giường, Trình Cầm Chi liền bắt đầu cạ cạ tay của của nàng. Lại như Tiểu Miêu ăn không no. Meo meo meo.
"Chị muốn." Trình Cẩm Chi bắt đầu rên lên.
Dung Tự không lập tức đi vào, chỉ thuận tiện sờ một chút bụng Trình Cẩm Chi. "Chị không phải còn no sao?"
"No."
"Em đi lấy cho chị hai viên thuốc tiêu thực?"
"Không cần, cũng không phải rất no." Trình Cẩm Chi như có như không cọ tay Dung Tự, thanh âm còn có chút run. "A di thật là lợi hại."
"Đúng vậy a, em cũng không nghĩ tới." Dung Tự chỉ là muốn cố gắng kiếm tiền, để mẫu thân an dưỡng ở nhà, xưa nay không nghĩ tới để mẫu thân đi học cái gì đó. Mẫu thân lớn tuối, hơn nữa nhiều năm như vậy mẫu thân chỉ có kinh nghiệm lao động tay chân.
"Thật chuyên tâm. Chị cảm giác cũng phải hảo hảo cố gắng." Cọ cọ, Trình Cẩm Chi liền vươn người đặt Dung Tự dưới thân.
"Chị muốn thêm dầu gì?" Dung Tự giương lên khóe môi, nhìn Trình Cẩm Chi trên người.
"Hôm nay trước tiên thêm cái khác." Trình Cẩm Chi ngồi lên, thở hổn hển một tiếng run rẩy hôn lên môi Dung Tự.
Khi Dung Tự tỉnh lại, Trình Cẩm Chi đoan chính ngồi trên giường xem điện thoại. Dung Tự xoa xoa đôi mắt, tay cầm lấy qυầи ɭóŧ, mặc lên cho Trình Cẩm Chi. "Ga giường chưa đổi, chị mặc lại rồi hẵng chơi."
"Ò."
Dung Tự thấy Trình Cẩm Chi không phản ứng bản thân, lại kéo qυầи ɭóŧ Trình Cẩm Chi, nhẹ nhàng gảy lên một chút.
"Biếи ŧɦái." Trình Cẩm Chi vỗ tay Dung Tự một cái.
Người yêu tốt của nàng, cứ như vậy để chân trần ngồi bên cạnh nàng, còn nói nàng biếи ŧɦái. "Chị đang xem cái gì?"
"Chị đang trả lời thư người mua."
Fan Weibo của Trình Cẩm Chi bây giờ, đã đạt năm mươi vạn rồi. Rất nhiều đều là từ bán hàng mà tới. Cửa hàng trực tuyến mở ra mấy tháng này, người yêu nàng hiện tại đã thành một tiểu phú bà. Thẻ lần trước nàng cho mình, kiểm tra thì có đến mấy chục vạn. "Tiền khổ cực" đi sớm về tối, cứ như vậy cho nàng. Dung Tự cầm tiền, một bút một bút nhớ kỹ.
Dung Tự đưa tay, ôm Trình Cẩm Chi vào trong lồng ngực. "Ngày hôm nay không cần đi đoàn phim, ngủ tiếp?"
Trình Cẩm Chi tựa ở trong lồng ngực Dung Tự, lạch cạch lạch cạch gõ điện thoại, một hồi lâu mới mở miệng: "Có người tìm chị uống trà chiều."
"Ai?"
"Em không quen biết, một võng hồng mấy trăm vạn fan." Trình Cẩm Chi nói.
"Nam hay nữ?"
"Tra khảo rồi." Trình Cẩm Chi nghiêng đầu nhìn Dung Tự, thanh âm mang theo ý cười, giơ tay ngắt môi Dung Tự. "Nữ."
Nếu người yêu nói mình tra khảo, nàng liền tra khảo. Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, chính nhi bát kinh nói: "Bao nhiêu tuổi? Có bạn trai bạn gái sao? Uống trà ở đâu?"
"Lớn hơn so với chị, bộ dáng có lẽ 27 28, có lão công, uống trà ở trung tâm thành phố. Báo cáo hoàn tất."
"Rất tốt. Cần em đưa đi không?"
"Không cần, cô ấy tới đón chị."
"Đến nơi gọi điện thoại cho em."
"Trở về cũng gọi cho em, để em tới đón chị."
"Được." Dung Tự lúc này mới nở nụ cười.
"Quỷ hẹp hòi." Trình Cẩm Chì cuối cùng cũng không chơi điện thoại nữa, cả người tựa vào trong ngực Dung Tự. "Em ngày hôm nay chuẩn bị làm gì?"
"Chờ chị về nhà."
Trình Cẩm Chi vốn là đang cười, nghe Dung Tự nói xong cười càng thêm sâu. "Được được, chị về sớm một chút."
Dung Tự cười cười, ôm Trình Cẩm Chi. "Nói đùa thôi. Chị chơi nhiều thêm chút, khoảng thời gian này chị cũng không hảo hảo chơi."
"Đợi lát nữa em giúp chị tìm một người quản lí cửa hàng." Dung Tự nói: "Buổi chiều sẽ đọc sách, em chuẩn bị thi."
"Em muốn ăn gì? Trở về chị mang cho em."
Dung Tự nghĩ nghĩ. "Lần trước chúng ta ăn cái kia, chị mua một chút đi. Em thấy mẹ em rất thích ăn."
"Cái này chị biết, vốn là chuẩn bị mua. Em thì sao?"
Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, ghé vào bên tai Trình Cẩm Chi, thanh âm vừa nhẹ lại ôn nhu. "Mang chị về là được rồi."
Trình Cẩm Chi nhấc lên mí mắt, lại nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới Dung Tự. Phi thường ôn nhu hôn, hai phiến môi mỏng hô hấp quấn quýt.
Hôm nay Dung mẫu tan tầm đến sớm, trở về lại cùng Dung Tự tán gẫu. "Tự Nhi, con nói thật với mẹ, tỷ tỷ của con có phải là đàm luyến ái rồi?"
"Dì của con còn hỏi tới." Hiển nhiên không phải Dung mẫu phát hiện. Tựa hồ là Ôn Khởi Vân quen thuộc nữ nhi phát hiện.
"Làm sao vậy?" Dung Tự trong lòng hơi sợ. Lẽ nào a di phát hiện gì rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.