Chương trước
Chương sau


Cãi lộn với Dung Tự xong, Trình Cẩm Chi tức khắc hối hận. Vất vả lắm mới đợi được Dung Tự tốt nghiệp, vả lại vào lúc này rồi, không thể bình tĩnh được một chút sao? Nàng tự loạn trận cước, để lại một màn quấy rối không nói lý ở trong lòng Dung Tự, Dung Tự liệu sẽ thấy cô bé Hoa Án ấy săn sóc hơn không?
Vào đại học không bao lâu, Trình Cẩm Chi đã biết đến tên tuổi Hoa Án. Dung Tự không kể, là một cô đàn em kể cho nàng nghe, nói là có một nữ sinh đang theo đuổi Dung Tự, hỏi nàng và Dung Tự có phải chia tay rồi không. Dung Tự thì trái lại nàng không sợ, nàng chỉ không thích người khác quấn quít Dung Tự mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, Dung Tự đều là của một mình nàng. Cái cảm giác ấy, trước đây cũng không nặng nề lắm, có lẽ là do được sớm chiều ở chung với Dung Tự. Nhưng bây giờ, một mình nàng học đại học, lúc các bạn cùng phòng đều bận chuyện của mình, cảm giác cô đơn ấy của nàng lại càng nặng nề hơn. Khi Trình Cẩm Chi đăng ký không ít câu lạc bộ, đi theo không ít đoàn phim, cái cảm giác này mới chậm rãi tiêu tan.
Năm hai, nàng cùng một cô đàn em chơi chung đi đăng ký vào một nhóm nữ. Nhóm nữ này là ở bản thổ, vừa lúc đang tuyển người mới ở Thân Thành. Thi đấu tuyển chọn hơn một nửa, đàn em rút khỏi vì phải nhận một show giải trí truyền hình, sắp xếp thời gian không được. Nhóm nữ này vừa mới bắt đầu cũng không có tiếng tăm gì mấy, chuyện thi đấu đều là tới lui tự nhiên, đàn em "khóc lóc kể lể" ở trên sân khấu một phen, rồi cứ thế rút khỏi cuộc thi. Khoảng thời gian đó, Trình Cẩm Chi cũng chẳng bận chuyện gì, cứ lơ tơ mơ mà kiên trì đến cuối cùng, đoạt được vị trí thứ hai trong cuộc tuyển chọn.
Nằm ở trên giường, Trình Cẩm Chi càng nghĩ càng khó chịu. Lăn qua lộn lại mở điện thoại lên, weibo bây giờ của nàng đã đột phá 10 vạn, là một ít fans mà công ty nhóm nữ mua cho nàng. Công ty bảo nàng xóa hết lịch sử bài post trước đây, nàng không đáp ứng. Lịch sử trước đây đều là bài về nàng và Dung Tự, nàng không nỡ xóa. Công ty cũng hết cách với nàng, dù sao bây giờ nàng vẫn chưa ký hợp đồng. Có lẽ là chưa ký hợp đồng, lúc tuyển chọn, người ở phía trên cũng từng chào hỏi với nàng. Công ty sẽ chọn người mới để bồi dưỡng, ưu tiên bồi dưỡng người mới dưới cờ hơn. Cũng may là năm 2 đại học nàng va phải thời điểm tốt, nếu không thì chỉ dựa vào nhân khí [1], nàng không cách nào đứng hạng 2 được.
Học kỳ sau của Đại học năm nhất, có người cho ảnh của Dung Tự ra ánh sáng. Cũng may chỗ bảo vệ ở ký túc xá trường Văn Vũ quản lý khá nghiêm, mới cản lại được một đám fans say mê Dung Tự. Đó là một bức ảnh ở tàu điện ngầm của Dung Tự, khi đó Trình Cẩm Chi hơi mệt, trên tàu điện ngầm lại không có chỗ ngồi, Dung Tự liền ôm nàng vào trong lòng. Ở trên mạng, Trình Cẩm Chi vẫn khá phách lối, đương nhiên là có "người trong giới" biết nàng, nhận ra nàng, dĩ nhiên cũng nhận ra Dung Tự, chụp rất nhiều tấm hình của Dung Tự. Một chùm ảnh này, cũng được mấy người trong giới share lại, này vừa share thì weibo Dung Tự liền tràn vào một đống fans.
"Sao có người vừa ngầu lại vừa đẹp như vậy."
Rất nhiều người thâm niên trong giới, còn moi ra thành tích hạng nhất trong kỳ thi vào cấp 3 của Dung Tự năm đó. Lấy tư cách là học sinh, vừa xinh đẹp thành tích lại tốt, đương nhiên dẫn đến không ít fans, cũng không ít người bình luận bên phía weibo Trình Cẩm Chi.
"... Mình sai rồi, mình còn tưởng rằng Dung bảo không xinh. Trình Cẩm Chi cậu giữ bình tĩnh giỏi ghê, đẹp như vậy mà cậu lại không khoe [chửi đổng]."
"Miêu tâm cơ lắm nha, sợ người khác dắt Ngao đi [chèn hình]." Người này chèn một bức ảnh ở cổng trường Văn Vũ, có một đống người chạy đến Văn Vũ cắm điểm. Đúng lúc là thời điểm nghỉ định kỳ hàng tháng của Văn Vũ.
"Dung bảo xinh quá đi! [khóc lớn] cầu ảnh ân ái! Tư thế nào cũng được!"
Đại học năm hai, lúc weibo đang phổ biến video, Trình Cẩm Chi kéo Dung Tự quay video weibo. Vậy là Dung Tự chính diện lộ mặt trong video. Đoán chừng là nhờ bài post này, khiến nhân khí của Trình Cẩm Chi cũng tăng lên. Vừa mới bắt đầu, nàng chỉ cùng Dung Tự oẳn tù tì búng trán. Nhưng mà búng vui quá, nên nàng búng đến trán Dung Tự ửng ra cả dấu đỏ. Dung Tự mới đầu không biết búng sao, chờ cô vừa bắt chước vừa thử, dường như cũng hiểu rõ quy luật gì đó.
"Đau." Đợi Dung Tự lại thắng lần nữa, Trình Cẩm Chi liền bụm kín mặt mình. Dung Tự nở nụ cười, nắm lấy cổ tay nàng. Trình Cẩm Chi che kín hai mắt, lòng bàn tay của Dung Tự chạm vào trán nàng một chút, sau đó nghiêng người hôn một cái trên trán của nàng "Được rồi, tiếp tục đi."
Video này vừa post lên, lượt share đột phá một vạn. Khi đó, nàng đúng lúc đang tham gia thi tuyển chọn nhóm nữ.
Trình Cẩm Chi bây giờ, một người co ở trên giường, nhìn những tấm ảnh và video này mà vừa khó chịu lại vừa muốn cười. Trình Cẩm Chi cảm thấy mình như những cô nữ chính ở trong phim truyền hình - vừa đốt ảnh vừa hồi ức những chuyện cũ ngọt ngào trong nền nhạc phim. Trình Cẩm Chi dụi mắt một lúc, rồi xem bài post mình vừa đăng khi nãy. Khi nãy nàng vừa post một trạng thái, chỉ có một biểu cảm buồn. Fans đều hỏi nàng bị sao vậy, đều @Dung Tự. Dung Tự không trả lời.
"Em ở đâu?" Trình Cẩm Chi gửi tin nhắn cho Dung Tự. Không có khí thế gì cả, nhưng hết cách rồi, mấy ngày này Dung Tự phải trở về quê.
"Không giận nữa sao?"

Dung Tự vừa nói như vậy, Trình Cẩm Chi liền từ trên giường ngồi xuống, dường như nàng nghĩ đến gì đó, tâm trạng phiền loạn mà đi ra ngoài cửa.
Quả nhiên Dung Tự đang đứng ở cửa. Trình Cẩm Chi nhìn những vết đỏ trên cánh tay Dung Tự, đều là dấu vết muỗi cắn. Mũi Trình Cẩm Chi chua xót, người bỗng chìm vào trong lòng Dung Tự.
"Không giận là tốt rồi." Dung Tự vuốt ve mang tai của Trình Cẩm Chi.
"Em đứng ở đây bao lâu rồi?" Trình Cẩm Chi bảo: "Em bị ngốc sao? Không biết gọi điện thoại cho chị sao? Muỗi bên ngoài... nhiều thế mà."
Nghĩ đến mấy con muỗi ở ngoài cửa, chua xót ở mũi khiến nàng thở sâu mấy hơi, ngữ khí cũng có hơi nghẹn ngào.
"Em..."
"Em sao?" Trình Cẩm Chi căng mắt ửng đỏ, nhìn Dung Tự, đáy mắt Dung Tự cũng có chút đỏ lên.
Lúc này nét mặt Dung Tự có chút băn khoăn. "Chị muốn chia tay với em, nên em không dám."
"Em có chút khổ sở." Dung Tự nói.
"Em khổ sở gì chứ?" Em có gì đáng để khổ sở hả? Là chị kêu con gái ôm em sao? Là chị kêu con gái suýt nữa hôn em sao?
"Chị hay nói lời chia tay. Em không thể xa chị được, nhưng chị lần nào cũng dễ dàng nói ra lời chia tay như vậy." Dù sao Dung Tự cũng là con gái.
"Chị..." Một câu nói như vậy của Dung Tự, khiến Trình Cẩm Chi tỉnh lại. Lần nào cãi nhau đều là nàng nhắc về nó, có mấy lần cãi dữ dội quá thì cứ ném một câu dứt khoát cho Dung Tự "Chị muốn chia tay với em". "Em đừng lảng sang chuyện khác, em và Hoa Án xảy ra chuyện gì?"
"Em không có gì với cậu ấy cả." Dung Tự ôm chặt Trình Cẩm Chi. "Từ nhỏ đến lớn, trong lòng em chỉ có chị. Nếu sau này chị muốn phát triển trong giới giải trí, nếu sau này chị thật sự muốn cắt đứt, em vẫn sẽ tôn trọng chị, trông coi chị."
Hiện tại Trình Cẩm Chi ngày càng phát triển, lòng Dung Tự thì lại càng không chắc chắn. Tình cảm của họ không thể công khai được, có lẽ còn sẽ trở ngại con đường ngôi sao của Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi níu chặt quần áo Dung Tự, hai má kề vào cổ Dung Tự. "Em ngốc quá."
~

"Tự Nhi, con đến rồi à." Trình ba Trình mẹ còn chưa nói được gì, thì thấy con gái lôi Dung Tự hùng hổ trở về phòng. Một tiếng oành, cửa khép lại. "Hai đứa này bị sao vậy?"
Trình Cẩm Chi đè Dung Tự lên trên cửa, bắt đầu loạn xạ gặm cắn môi Dung Tự. Dung Tự cũng phối hợp Trình Cẩm Chi, cúi đầu mặc cho Trình Cẩm Chi gặm cắn. Hai người cứ thế mà nửa ôm nửa xúm ngã xuống trên giường, Dung Tự say đắm mà cắn cần cổ của người dưới thân. "Cẩm Chi."
Tiểu đậu đinh bi bô gọi nàng là chị, cuối cùng đã biến thành người yêu có thể ngâm nga tên nàng rồi. Trình Cẩm Chi ôm cổ Dung Tự, khẽ thở hổn hển. Từ trong cảnh hôn môi như mưa giông gió bão, hai người rất nhanh đã tỉnh táo lại, Dung Tự xoa lỗ tai Trình Cẩm Chi, lúc có lúc không mà chạm môi Trình Cẩm Chi. Ở bên nhau lâu như vậy, nụ hôn của hai người đã không còn ngây ngô như trước đó. Hôn một hồi lâu sau, Trình Cẩm Chi mới hơi tựa vào trong lòng Dung Tự.
"Nói chia tay với em, bộ chị không khó chịu sao?" Trình Cẩm Chi chạm cằm Dung Tự một cái. "Chị cũng không phải muốn chia tay với em thật, chỉ là chị giận thôi, chị sẽ không chia tay với em đâu, em là của chị."
"Chị nói không muốn gặp em."
"Chị chỉ muốn em dỗ chị thôi, thế em cần chị phải huỵch toẹt luôn à?"
"Em biết rồi." Dung Tự dán sát người Trình Cẩm Chi, cong khóe môi lên nhìn trông như thật vui vẻ. "Nếu chị nói những lời như vậy nữa, em sẽ hôn chị."
"Nói chuyện đàng hoàng, không cho cười." Em không biết mình cười lên nhìn xinh biết bao hả? Phạm quy!
"Chị tốt nhất." Dung Tự lại cúi đầu ngậm lấy môi Trình Cẩm Chi.
Vốn là Trình Cẩm Chi còn đang rất hưởng thụ nụ hôn của Dung Tự, nhưng sau đó nàng lại véo lấy cổ áo của cô, mang tai có chút đỏ lên. "Dung Tự, em sờ đi đâu đó?"
"Bây giờ em ngày càng dê xồm." Trình Cẩm Chi liền vội vàng đứng lên, nội y của nàng đã bi Dung Tự tháo ra.
Không cẩn thận sờ bậy, Dung Tự cũng có hơi ngại ngùng mà nặn nặn tai.
"Em nghỉ hè phải về nhà sao?" Trình Cẩm Chi không dán sát Dung Tự nữa, nàng ôm đầu gối, hai má ửng đỏ mà chọt cánh tay Dung Tự một lúc.
"Ừm. Mẹ em bảo em thi xong thì về." Cánh tay có hơi ngứa.
"Chị muốn trở về với em." Trình Cẩm Chi bật thốt lên, lại cảm thấy mình phải giả đò như rụt rè, thế là nàng ngại ngùng mà vén tóc một chút. "Ý chị nói, nghỉ hè dài như vậy, chị cũng không có dự định gì."
"Mẹ em thuê nhà, nhà rất nhỏ, chị ở không quen đâu."

"Em không muốn dắt chị về?"
"Không phải. Nghỉ hè không phải các chị còn có đào tạo gì sao?"
"Chị không có ký hợp đồng với công ty." Trước đó Trình Cẩm Chi không có ý định ký hợp đồng rồi, mới bắt đầu nàng chỉ định chơi thử cùng với đàn em thôi, sau đó cũng có dao động, nhưng khi nói với Dung Tự xong thì cảm thấy vẫn không thể ký hợp đồng được. Nàng thi Thân Đại, sau này là muốn phát triển về hướng diễn viên.
"Chú dì sẽ đồng ý sao?"
"Đương nhiên." Dung Tự mở miệng, Trình Cẩm Chi mừng tít mắt lại chủ động ôm lấy cổ Dung Tự. "Chừng nào em về nhà?"
"Ngày mai."
"Ngày mai? Gấp vậy? Nếu hôm nay chị không tha thứ em, em dự định quăng chị rồi về nhà luôn sao?"
"Nếu chị không tha thứ em, thì em đổi ngày. Chờ chị tha thứ em, thì em lại về."
"Biết vậy không tha thứ em đâu, mới tha thứ cái là em đã yên lòng đi rồi." Dứt lời, Trình Cẩm Chi chọt chọt ngực Dung Tự. "Sao em yên tâm với vợ em quá vậy hả, nói đi là đi, sao một chút cảm giác nguy hiểm em cũng không có vậy. Em không sợ chị ở Thân Thành cô quạnh, tiếp đó đi hẹn hò người khác sao?"
Dung Tự lựa lời mà ôm lấy Trình Cẩm Chi. "Chị không phải muốn cùng em về nhà sao?"
"Chị bị thiệt quá."
Dung Tự cười cười, ngưng một hồi lâu mới mở miệng. "Em đi mua vé máy bay vậy, ngồi xe lửa lâu lắm, chị không quen đâu."
"Không phải đã nói với em kêu em mua vé máy bay rồi sao? Tiết kiệm chút tiền ấy làm gì, chị trả cho em."
"Lên đại học tốn kém rất nhiều." Dung Tự gãi tai một cái. "Em muốn tiết kiệm chút tiền cho mẹ em."
"Học phí chị trả luôn cho." Trình Cẩm Chi hiện tại đích xác kiếm được một chút tiền.
Nhìn dáng vẻ khí phách ngất trời của Trình Cẩm Chi, Dung Tự cũng cười lên.
"Không được, sao mà bị thiệt quá vậy. Người cũng theo em về, tiền cũng cho em luôn." Cả người cả tiền, đều là cho Dung Tự hết. Trình Cẩm Chi gãi gãi tai, sao làm ăn lỗ vốn quá vậy nè.
===
*Chú thích:
[1] Nhân khí: nổi tiếng, độ phổ biến, độ nổi tiếng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.