"Dung Tự!" Trình Cẩm Chi nhào tới từ đằng xa, như gấu koala mà đeo vào eo Dung Tự. Nghỉ hè lần này, lực bật quả thật khá hơn nhiều. Cằm của Trình Cẩm Chi cạ cạ vào đầu Dung Tự, chân dài mảnh khảnh kẹp trên lưng Dung Tự, cả người đều tràn trề sức sống. "Chị rất nhớ em."
"Em có nhớ chị hay không?" Trình Cẩm Chi xoa xoa lỗ tai Dung Tự.
Dung Tự ánh mắt sáng lấp lánh, cô nhìn thẳng vào mắt của Trình Cẩm Chi, nói: "Nhớ."
Trình Cẩm Chi cười vui vẻ, trán cọ cọ vào trán của Dung Tự. Dung Tự cũng ôm lấy Trình Cẩm Chi, nàng đã gầy đi rất nhiều.
"Hai người thật là dính nhau mà." Thẩm Thu Như xách theo túi lớn túi nhỏ hành lý. "Cẩm Chi, cậu cứ thế mà ném cả hành lý đi hả?"
Vừa thấy Dung Tự, Trình Cẩm Chi cũng chẳng quan tâm đang ở trường hợp nào, nàng vứt hành lý chạy vội sang đây.
Trình Cẩm Chi dù ngại ngùng nhưng vẫn thong dong leo xuống khỏi người Dung Tự. "Còn có cậu mà."
"Ôi, mình là phận cu li cho cậu à."
Trình Cẩm Chi dắt tay Dung Tự, lại khẽ đụng vai Thẩm Thu Như một cái. "Mời cậu ăn cơm."
"Thôi đừng, vợ chồng son hai người đoàn tụ, mình đi làm bóng đèn làm chi." Thẩm Thu Như đưa hành lý trong tay sang cho Dung Tự. Dung Tự có phần ngượng ngùng mà nhận lấy. "Chị Thẩm, chị thật sự không đi ăn cơm cùng bọn em sao?"
Nghe được hai chữ chị Thẩm, Thẩm Thu Như bất giác cảm thấy sảng khoái. Nhỏ thoải mái thở ra một hơi. "Không được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-quan-trong-nhat-the-gian/1091662/chuong-43.html