Gấu con ở trong phòng tắm giận dỗi, hắn phải vào dỗ ngọt thôi.
“Em xong chưa? Chúng ta xuống lầu dưới ăn sáng, hôm nay em muốn ăn gì, đều chiều theo ý em.”
Vệ Cát lúc này mới ngoảnh đầu lại nhìn Vương Túc Ngạn, chậm rãi ra ngoài.
“Được, ăn thì ăn!”
Em ăn cháy túi anh luôn cho bõ ghét!!!
Đi xuống tầng dưới, một người phục vụ cung kính đứng chờ từ lâu, đưa tay làm tư thế mời.
“Cậu Vương, xin mời đi theo tôi.”
Vương Túc Ngạn và Vệ Cát đi theo người phục vụ đến một bàn trống gần cửa sổ. Ngồi ở đây có thể nhìn rộng khắp thành phố, quả nhiên bàn VIP có khác.
Người phục vụ đưa cho hai người menu, mặc kệ là bữa sáng không nên ăn quá nhiều, Vệ Cát nhìn một lúc thì chọn ba món mắc nhất.
“Gọi nhiều như vậy, em không sợ ăn không hết hay sao?”
“Em đây bụng rất tốt, anh không cần phải lo!” Vệ Cát vỗ vỗ bụng mình.
Vương Túc Ngạn gọi một cái sandwich cua cùng một tách cà phê, gọi cho Vệ Cát một ly cacao nóng.
Đồ ăn được đưa lên, Vệ Cát từ tốn ăn từng món một, hắn cứ tưởng cậu sẽ ăn ngấu nghiến một lần hết sạch ba món, tò mò hỏi:
“Không ăn nhanh một chút à?”
“Món ngon thì phải chậm rãi thưởng thức, không phải khi nào cũng được ăn ngon như vậy. Với lại đây không phải ở nhà, em không muốn có người nhìn em bằng ánh mắt khác thường đâu!”
Giải thích xong lại ăn tiếp, ăn rồi uống.
“Túc Ngạn!”
Tiếng nói lanh lảnh vang lên giữa không gian yên tĩnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-o-truong-dai-hoc/202746/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.