Đang dọn cơm ra bàn,Vệ Bạch nghe ba tiếng “rầm” liên tiếp,liền ló đầu nhìn ra chỗ cầu thang.
Trước mắt là một cảnh tượng vô cùng khôi hài:Vệ Cát thì ra vì quá háo hức muốn ăn mà trượt chân té xuống cầu thang,lộn vài vòng đẹp mắt rồi để cho gương mặt trắng nõn “mi” mặt sàn.
-Há há há,anh hai,anh là con nít hay sao thế?-Vệ Bạch ôm bụng cười khúc khích.Cái người này,không biết bao giờ mới hết hậu đậu.
Mặt Vệ Cát sầm lại,cậu lê người đi vào phòng bếp,kéo ghế ngồi xuống,ngước nhìn Vệ Bạch:
-Ngồi đi,anh xong anh sẽ nói.
Nói xong,Vệ Bạch thấy Vệ Cát cúi đầu xuống ăn cơm,tay gắp liên tục,ăn nhoáng một cái đã hết sạch.
-Anh,có chuyện gì vậy?
-Hôm nay quả thực anh tức chết đi được,xui quá đi mất.Này nhé,đầu tiên là đi trễ,tiếp theo là xui xẻo gặp một cái tên trời đánh,vào trường thì đi nhầm lớp,xuống canteen gặp phải dở hơi,ở trong thư viện bị thả xuống rơi cái uỳnh nữa!!!!
Vệ Cát nín thở kể liền một mạch,đem tất cả ấm ức tuôn ra hết.
-Chú nói xem tại sao anh lại nhọ như vậy chứ?Chú nói xem???
Bình tĩnh nghe anh hai trút giận,Vệ Bạch buông ra một câu:
-Không phải do anh ăn ở không tốt sao?
-Chú tin là cái nĩa này cắm thẳng vào cổ họng chú không?-Dám nói mình như vậy,cái tên em trai này chán sống rồi.
-Tin,tin,em tin.Rồi rồi,lỡ đâu xui xẻo hôm nay là may mắn cho ngày mai thì sao?
-May mắn cái con khỉ.Mai mà không may mắn thì chú liệu hồn với anh!!!Hôm nay chú rửa bát!
Lâu lâu Vệ Cát lại bộc lộ cái tính trẻ con này,đáng yêu mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-o-truong-dai-hoc/202736/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.