Chuyến bay đáp cánh an toàn, thủ đô Berne phồn hoa hiện ra trước mắt. Vương Túc Ngạn nắm tay Vệ Cát, cuộc sống mới của chúng ta, chính là đây. 
Khi còn ở trên máy bay, Vệ Cát tựa vào lòng Vương Túc Ngạn, kể cho hắn nghe những gì xảy ra trong hai tháng qua. Đầu tiên là hoàn thành kì thi, sắp xếp đồ đạc trong kí túc xá, chào tạm biệt những người bạn tốt. Sau đó là ghé thăm Vệ Bạch, cùng em trai trò chuyện suốt một đêm, đem tất cả tình cảm của mình nói ra, cũng nhắc đến sự việc rắc rối giữa hai gia đình, Vệ Bạch nói rằng, hãy đi đi, đi theo những gì trái tim mách bảo. Cuối cùng, cậu đến gặp người cha nuôi ở vùng ngoại ô, nói với ông mình sắp đi xa, ông vẫn cười hiền từ là thế. 
Nói đến đây, giọng nói của Vệ Cát đã nghẹn ngào. 
Tất cả thủ tục chuyển trường, nhập học ở trường mới, vé máy bay, visa... Đều là Vương Túc Nghiêu giúp đỡ, cậu ta giữ bí mật đến phút cuối cùng, là để tạo bất ngờ cho anh trai. Nào ngờ, lần đầu tiên trong đời, em trai thấy anh trai viền mắt đỏ hoe, muốn khóc nhưng vẫn giữ thể diện trước người yêu. Buồn cười chết đi được! 
Vương Túc Ngạn đã rất tức giận vì Vệ Cát không nói cho hắn biết về kế hoạch kia. Suốt hành trình đến Thuỵ Sĩ, Vệ Cát phải làm trâu làm ngựa dỗ dành hắn như một đưa trẻ mẫu giáo, hắn mới nguôi giận, còn bắt cậu, cách nửa tiếng phải hôn hắn một lần. Vệ Cát khóc không được, cười cũng chẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-o-truong-dai-hoc/1309664/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.