Thời gian hai người quen nhau tính ra đã được ba tháng, tuần cuối của tháng này, Vương Túc Ngạn hẹn Vệ Cát đi triển lãm tranh. 
Nhưng mùa thi cử đầu tháng mười hai lại khiến cậu có chút lăn tăn. Lạc Khả nói, đề thi của trường này tuyệt đối khônh hề dễ, chỉ cần rớt một môn là phải học lại từ đầu môn đó. Năng lực của Vệ Cát không tệ, nhưng cậu không tránh khỏi việc áp lực thi cử lần đầu tiên. 
Tần suất đến thư viện tự học ngày một tăng, Vệ Cát không nghĩ thời gian này mình lại siêng năng đột xuất như thế. Động lực giúp cậu chăm chỉ, không ai khác ngoài Vương Túc Ngạn. 
Muốn đi triển lãm với hắn, điều kiện tiên quyết là phải vượt qua kì thi. Đối với cậu, thi cử không thành vấn đề, nhưng cậu vẫn muốn nỗ lực hết mình, để xứng với hắn. 
“Vệ Cát, em học nhiều như vậy để làm gì?” 
Nhiều lần Vương Túc Ngạn hỏi cậu, cậu chỉ cười cười. Cậu rất ghen tị với hắn. Cả ngày cùng mình ở trong thư viện, sách cũng chỉ đọc lướt qua, còn điểm luôn đứng đầu bảng. 
Vương Túc Ngạn hôm nay tìm được một cuốn sách ưng ý, chỉ ngồi tựa lưng vào tường, chăm chú đọc sách. Vài sợi tóc mái rủ xuống trước trán khiến gương mặt hắn trở nên quyến rũ hơn. Vệ Cát nhìn Vương Túc Ngạn không chớp mắt. Đàn ông, đẹp nhất là khi nghiêm túc làm việc gì đó. 
Thật đẹp... 
“Này, trên mặt anh không có chữ!” 
Vương Túc Ngạn ấn ngón tay vào trán cậu, khẽ cười. Vệ Cát bị phát hiện, vớ lấy cuốn sách, chắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-o-truong-dai-hoc/1309657/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.