Vương Túc Ngạn chống cằm, nhìn Vệ Cát như một tên háu đói ăn lấy ăn để, cười nhẹ.
“Ăn từ từ thôi, miệng như con mèo rồi này!”
Đưa tay quệt nước sốt món đậu phụ dính còn sót lại bên mép cậu, Vương Túc Ngạn khẽ liếm đầu ngón tay, trên môi nở nụ cười ranh mãnh.
Nhận ra mình có ăn hơi nhiều, còn...hành động vừa rồi nữa, Túc Ngạn, anh đừng chọc em nữa được không, em biết ngượng đó. Hành động tình tứ ở nơi riêng tư, Vệ Cát vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Gò má cậu đỏ lên, gắp một miếng thịt lợn thật to đưa đến miệng hắn.
“Anh ăn đi...”
“Nước sốt rất ngon!”
“Mèo tự khen mèo dài đuôi! Rốt cuộc anh có ăn không??”
Đây là lần thứ ba cậu lườm hắn trong ngày rồi.
Vương Túc Ngạn mỉm cười, tự giác há miệng để cậu mớm cho mình.
Vì không muốn canh cánh mãi việc mình bất tài vô dụng, sau khi ăn uống xong xuôi, Vệ Cát giành rửa bát với Vương Túc Ngạn.
“Em rửa đi, anh tráng cho.” Vương Túc Ngạn đến bên bồn rửa bát, lấy trong cái tủ phía trên một đôi găng tay cao su, đeo vào cho Vệ Cát.
“Nếu anh muốn giúp, vậy thì em không khách sáo!”
Vệ Cát được hắn quan tâm liền vô cùng thích thú, Vương Túc Ngạn dịu đang như vậy, cậu chỉ muốn độc chiếm hắn thành của riêng mình.
*
Vương Túc Ngạn dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, sau đó ra phòng khách ôm Vệ Cát ngồi lên sô pha.
“Túc Ngạn, em muốn xem phim kinh dị!”
Nằm trong lòng Vương Túc Ngạn trên ghế sô pha êm ái, Vệ Cát lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-o-truong-dai-hoc/1309655/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.