Xem ra, hẹn hò không phải lúc nào cũng lãng mạn ngọt ngào như trong tiểu thuyết.
Đến khi xe vượt qua nơi tắc nghẽn, Vương Túc Ngạn lái xe vào một con đường tắt. Đường khá tối do chỉ có một cái đèn nhỏ, Vệ Cát lại không ngăn được mình có những suy nghĩ lung tung.
Đánh nhau, trấn lột,...mấy thứ trên phim lần lượt hiện ra trong đầu cậu, Vệ Cát không tránh khỏi cảm thấy rùng mình.
“Em sợ à?”
Vương Túc Ngạn đột nhiên lên tiếng.
“Ừm, đúng là chỗ này có hơi vắng vẻ.”
“Vậy lần sau sẽ không đi đường này nữa.”
Vệ Cát thấy con đường này dẫn ra một đường quen quen, là đường đến nhà Vệ Bạch đây mà. Trong đêm tối khu này vắng lặng đến phát sợ.
Vương Túc Ngạn đột nhiên có cảm giác không ổn lắm, nhìn ra bên ngoài cửa xe, là một cảnh tượng không khác gì phim truyền hình.
Lá cây xào xạc rơi, từng đợt gió lạnh thổi qua, Vệ Cát nhìn thấy một người cực kì quen thuộc, đang đứng giữa hai người, bị đánh không thương tiếc.
“Vệ Bạch!!!”
Vệ Cát hét lên, vội vàng mở cửa xe, chạy ào về phía bên kia đường.
Vương Túc Ngạn bàng hoàng nhìn Vệ Cát, một chiếc xe máy sượt qua người cậu, Vương Túc Ngạn lo lắng khoá xe, đuổi theo Vệ Cát.
Ở một góc khuất tối tăm, Vệ Bạch nằm sóng soài xuống đất không ngừng thở dốc. Vì không có đèn, không kẻ nào nhận ra nụ cười nhếch mép của cậu.
Hai tên to cao kia tiếp tục thục những cú đánh vào bụng Vệ Bạch, cho đến khi Vệ Cát gào lớn, xông vào cản bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-o-truong-dai-hoc/1309651/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.