Một buổi trưa nóng bức. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống như muốn xuyên qua làn da trắng trẻo của cậu, tóc mái lấm tấm vài giọt mồ hôi. Một vài cơn gió thổi qua, nhưng là gió nóng, chẳng biết thổi qua làm gì nữa. Vệ Cát được Khương Ninh tốt bụng cho mượn một cái nón, anh nói đội cho đỡ nắng. Nhìn cái nón quái gở đầu lâu xương cá chất đống của anh, Vệ Cát miễn cưỡng đội nó lên đầu.
Ra khỏi trường, Khương Ninh dắt chiếc mô tô của mình đến trước mặt Vệ Cát, đưa mũ bảo hiểm cho cậu.
“Đội vào đi. Anh lái xe có hơi nhanh đấy, sợ thì bám cho chắc vào!” Khương Ninh cười cười, giả vờ ra vẻ lưu manh không giống ai.
Vệ Cát hừ một tiếng, liếc anh rách mắt rồi ngồi phịch lên xe. Làm như hù con nít không bằng, em có phải thằng nhóc gầy gò thò lò mũi xanh của ngày xưa nữa đâu, tinh thần cũng đã được tôi luyện kĩ càng, sợ tốc độ thì đâu phải đàn em của anh!
“Vậy mà công an chưa hỏi thăm sức khoẻ của anh, hay thật đấy!”
“Đó gọi là kĩ thuật lạng lách điêu luyện!” Anh sảng khoái nói, đưa tay rồ ga, con xe chạy vun vút trên đường sinh viên qua lại.
Hôm nay cậu về sớm, sinh viên tan học cùng giờ với cậu tương đối ít, thế nên chỉ có một vài người ở hai bên vỉa hè đang thưởng thức không khí trong lành thì hít phải một đám khói từ chiếc xe đang chạy với tốc độ quá mức quy định kia, trợn tròn mắt chửi rủa vài câu mà Vệ Cát không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-o-truong-dai-hoc/1309645/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.