Nè nè, Tiểu Khiết. 
- Hửm? 
- Nghe bảo bảo trận bóng rổ hôm nọ sẽ được tổ chức thi đấu lại đấy. 
- Thế à. Tần Mộng Khiết thờ ơ trả lời lại. 
Trông thấy khuôn mặt bần thần của bạn mình, Hiểu Tinh không nhịn được liền hỏi: 
- Bé ơi, cậu ốm à? 
- ... Đâu có, tớ khỏe mà. 
- Thế sao trông cậu chán đời thế kia. 
Tần Mộng Khiết lấy gương ra soi thử, trông mặt cô chán đời lắm hả! Rồi cô lại nói tiếp: 
- Thì... đột nhiên muốn gặp lại bạn cũ đã lâu không gặp... - Vừa nói vừa lấy tay nghịch tóc mình. 
"Reng reng", tiếng chuông reo vào lớp. Tần Mộng Khiết ngồi trong lớp học mà tâm hồn cứ treo trên mây, mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu hiện rất không tập trung vào bài giảng. 
Thấy Tần Mộng Khiết không tập trung, cô Hân Nghiên gằn giọng. 
- Mộng Khiết, tập trung vào bài học đi! 
Lúc này cô mới chợt giật mình, quay mặt hướng lên phía bảng, tập trung nghe giáo viên giảng bài. 
 ————— 
Giờ ra chơi, 
- Người bạn cũ đó của cậu là nam hay nữ thế? 
- Là Trần Bách An, tớ kể với cậu rồi đó. 
- À, là cái cậu bạn hàng xóm lúc bé của cậu ấy hả. 
Mộng Khiết gật đầu, hồi bé cô nhút nhát lắm, chẳng dám bắt chuyện với ai, đi học cũng chỉ loay hoay chơi một mình. Mãi đến khi có hàng xóm mới chuyển tới, nhà đó có một bé trai ngang tuổi cô, ngày nào hai đứa cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-ngot-ngao/3001258/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.