Hôm nay là ngày 9 tháng 11, tức ngày sinh nhật của Tạ Hoài Du, đánh dấu mốc anh vừa tròn 25 tuổi. Tạ Hoài Du nói bữa tiệc sẽ diễn ra lúc bảy giờ ba mươi phút tại nhà của anh, bây giờ cũng đã giữa trưa, Tần Mộng Khiết cũng quên béng mất việc quà sinh nhật của Tạ Hoài Du. Cô đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ màu be nhưng vẫn chưa hoàn thành, còn một khúc nữa. Mộng Khiết lật đật đi lên phòng lấy đồ nghề xuống, vừa xem tivi vừa đan len. 
Mộng Khiết cho rẳng một món quà có ý nghĩa phải là do tự mình tạo nên hoặc gửi gắm thông điệp nào đó vào trong món quà, đôi khi còn là từ người mình thích nữa. Nghĩ tới đây cô đột nhiên cảm thấy hơi chạnh lòng. Nhớ năm đó Tạ Hoài Du tặng cô một sợi dây chuyền, kiểu dáng khá xinh xắn. Tần Mộng Khiết vẫn giữ nó một cách cẩn thận đến tận bây giờ, chỉ khi nào đi chơi với anh cô mới lấy ra đeo. Ngày đó nhận được món quà ấy, tuy nhỏ thôi nhưng cô lại vui mừng biết bao. Chỉ bởi đó là món quà cô nhận từ người mà mình vẫn luôn thương nhớ. 
Khoảng thời gian còn đi học chúng ta chẳng biết yêu là gì, khi đó chỉ mới dừng lại ở việc thích hoặc đơn giản chỉ là ngưỡng mộ mà thôi. Tần Mộng Khiết khi ấy cũng vậy, cô đem lòng mình yêu thích và ngưỡng mộ một người, dùng một ánh mắt trìu mến hướng về người đó bằng tất cả sự ngây thơ của tuổi học trò. Thế nhưng chẳng hiểu vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-ngot-ngao/3001191/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.