Ăn nhanh lên cho tôi còn đi.
Du Quân mất kiên nhẫn, lạnh giọng giục dã. Hiểu Linh Dung nhịn ăn bữa sáng. Vốn thể trạng cô bé đã yếu ớt, lại luôn được chăm sóc từng chút một, nên bỏ một bữa cũng đủ khiến Linh Dung đói chết đi sống lại.
mái tóc vàng hoe vì quên buộc lên nên xõa xượi vào mặt. Hai tay của Linh Dung còn nhơm nhớp dầu mỡ. Cô ngước mặt lên nói với Du Quân:
- Vén tóc giúp coi.
Du Quân nhăn mặt, bặm môi làm cho qua. Nhưng vô tình điều này lại lọt vào tầm nhìn của Bạch Hồng.
Bạch Hồng nhếch môi. "Thì ra cậu lỡ hẹn với tôi để làm việc này. Được thôi. Xét về mọi mặt thì tôi cũng chỉ là lựa chọn sau cùng. Coi như tôi là kì đà cản mũi hai người vậy", nghĩ rồi, cô hít một hơi thật sâu.
Kể cả khi bị tổn thương, thứ duy nhất Tử Bạch Hồng vẫn luôn giữ lấy chính là lòng tự tôn. Như một bông hồng trắng kiên cường mọc giữa đồi hoang nắng gió, cô sinh ra là để tự hát về mình.
Nhưng cảm giác hỗn độn này là thế nào? Ấy là khi lí trí vật lộn với con tim. Nếu như tâm trí Bạch Hồng luôn tự nhắc mình rằng chẳng có gì phải phiền lòng, thì cảm xúc của cô bây giờ lại là hụt hẫng. Cô không biết tại sao mình lại như thế. Du Quân suy cho cùng cũng chỉ là một người bạn thôi mà.
Bạch Hồng thở dài, bước trong vô thức như cho vơi đi nỗi lòng bộn bề.
Du Quân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mai-mai/2972163/chuong-48.html