Chương trước
Chương sau


Chết tiệt! Đáng lẽ tao phải giết mày ngay trong đêm đấy!

Giữa căn phòng tối tăm mờ ảo, người đàn ông già gằn giọng gào lên. Trên tay ông ta là một tớ báo đã bị xé nát, vo tròn thành nắm. Qua một nếp báo nhàu, có thể nhìn ra hình ảnh Bạch Hồng đang mỉm cười kiều diễm, tay trong tay cùng Du Quân.

Sáu năm qua, quả thật Tống Thế Huân đã giấu cô rất kĩ, đến độ không một ai phát giác ra thân phận của Bạch Hồng. Có lẽ phần vì cô giống mẹ như hai giọt nước, một chút cũng khó mà nhìn ra huyết thống Tống gia. Phần còn lại cũng bởi mọi hoạt động của cô đều được ẩn danh dưới cái tên Tử Tống, là đối tác chiến lược, đầu tư quan trọng nhưng chưa từng xuất đầu lộ diện.

Tống Tuấn Hiển cứ thế bị qua mắt một cách dễ dàng. Mãi cho tới khi đám cưới thế kỉ này đã rầm rộ trên khắp mọi phương tiện thông tin đại chúng, ông mới nhìn ra đứa bé mất trí nhớ năm nào, giờ đây lại bất ngờ xuất hiện, được công khai là Đại tiểu thư Tống gia và đồng thời cũng chễm chệ bước lên ghế Du thiếu phu nhân.

Ngay trong ngày hôm đó, tất cả được Tống lão gia cho gọi về biệt phủ.

Bạch Hồng khí chất trang nhã, thẳng bước vào trong cùng Tống Thế Huân. Cô không chút lưu tâm đến họ hàng xung quanh mà lả lơi ngồi xuống ghế trước.

- Đúng là không biết phép tắc!

Họ nhìn cô, lẩm bẩm to nhỏ với nhau. Nhưng Bạch Hồng vẫn một vẻ điềm nhiên như không, cô biết thừa cả cái Tống gia này, trừ người cha đã khuất và anh trai ra, chẳng có một ai ưa lấy cô, đứa con gái được sinh bởi người mẹ thấp hèn. Chưa kể đến việc cô và anh trai lại còn mất tích biền biệt cả chục năm trời, lúc này quay trở về, Tống gia vì sợ bị cướp quyền lực nên bắt đầu thù ghét ra mặt.

Cánh cửa lớn từ từ hé mở, Tống lão gia chống gậy chậm rãi tiến đến chiếc trường kỉ quyền quý và ngồi xuống, khuôn miệng móm mém nhẩn nha từng lời nói thâm sâu:

- Ta biết cô Du đây không phải con cháu được công nhận của Tống gia. Nhưng mang một nửa huyết mạch của Tống gia trong người, dù tự biết thân biết phận mà bỏ nhà thì cũng khá khen khi ôm được chân lớn Du tổng, làm rạng danh dòng họ.

Trong câu nói ấy, đúng là lòng người tốt xấu lẫn lộn. Tống lão gia đây là ẩn ý muốn châm biếm xuất thân mạt hạng của Bạch Hồng, nhưng nghe qua thì cứ ngỡ là đang khen thưởng cô vì đã liên hôn thành công với Du gia.

Chung quy lại, họ cuối cùng cũng thấy sang mà bắt quàng làm họ, lúc trước ruồng rẫy không thương tiếc, tới khi cô làm dâu hào môn thì liền trở mặt giả nhân giả nghĩa, nhận thành con cháu của mình.

Bạch Hồng nhấp một ngụm trà, khẽ nhếch môi cười khinh bỉ. Cô không chút lung lay trước lời nói của Tống lão gia. Đôi mắt to tròn chợt trở nên sắc lạnh, liếc nhìn Tống Tuấn Hiển như lưỡi dao ghim chặt vào người ông ta.

- Tống lão gia quá khen. Mong rằng vài công sức nhỏ này cũng phần nào làm cha mẹ tôi được an lòng.

Bạch Hồng khiêm tốn đáp lời, cố tình nhắc về Tống Vu Phong và Lâm Ngân Giang như một lời cảnh cáo. Mọi người trong phòng chợt khựng lại, không nói không rằng. Họ chỉ đơn thuần nghĩ vụ việc năm ấy là một tai nạn thương tâm. Riêng Tống Tuấn Hiển là người hoang mang hơn cả. Đôi mắt xếch khẽ nheo lại, trong tâm tự thấy lo sợ sự thật sẽ bị phát hiện. Lúc này, chỉ cần Bạch Hồng và Tống Thế Huân cùng tung ra bằng chứng buộc tội, Tống Tuấn Hiển sẽ không còn đường lui.

Nhưng buổi họp gia tộc cũng chỉ dừng lại ở đó, Bạch Hồng không nói gì thêm, ra về từ sớm cùng anh trai. Tuy nhiên chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì Tống Tuấn Hiển đã bất ngờ bị đánh một gậy chí mạng ngay sau đó.

Tin tức các công ty nhỏ lẻ do ông ta sở hữu lần lượt bị phong sát đang tràn ngập khắp các mặt báo. Chức vụ cuối cùng còn bám trụ được là phó chủ tịch Tống thị cũng sụp đổ hoàn toàn do hàng loạt cáo buộc tham ô tham nhũng, bán tài liệu mật của nội bộ.

Trong lúc Tống Tuấn Hiển bàng hoàng trước cả nghìn sức ép như thế, thì Bạch Hồng còn đang thảnh thơi bước xuống xe. Cô đứng trước đại sảnh của tập đoàn công nghệ và trí tuệ nhân tạo QH, ngắm nhìn với ánh mắt trầm trồ. Quy mô này, sự hiện đại này, đúng là vô cùng ấn tượng.

Bước vào trong, có hai âm thanh chính mà cô nghe được: tiếng máy tính, rô bốt vận hành, và tiếng nhân viên xì xào bàn tán với nhau:

- Lát nữa tôi phải đi khám mắt. Tôi đã chứng kiến Du tổng cười khi đang trong cuộc họp cơ đấy.

- Khám xong thì sang khoa thần kinh với tôi. Cả ngày hôm nay thái độ của ngài ấy đáng sợ lắm! Chắc chúng ta bị hoang tưởng mất rồi.

Bạch Hồng nhếch môi, tò mò không biết ông chồng của mình làm gì mà để cả tập đoàn phải hoang mang đến nước này.

- Tôi muốn gặp Du Quân.

Cô nhân viên nghe Bạch Hồng nói thẳng tên sếp mình ra mà ngơ ngác ngước đầu lên nhìn.

- Cho hỏi chị đã có lịch hẹn trước chưa ạ?

- Chưa. Nhưng cô cứ chuyển lời rằng nếu anh ta không xuống, tôi lập tức cho ăn chay một tháng.

Bạch Hồng tháo kính râm, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy tà mị. Cô nhân viên kia tròn mắt nhận ra gương mặt này. Là tân Du thiếu phu nhân đây mà.

Sự ghé thăm bất ngờ của cô lập tức được thông báo đến phòng chủ tịch. Du Quân nghe tin mà vội bỏ công việc còn dang dở lại, đích thân chạy xuống đón vợ.

- Xin lỗi vì để em phải chờ lâu.

Anh ôm chầm Bạch Hồng vào lòng mình, khoan khoái vuốt ve cục bông nhỏ thơm thơm mềm mại này. Cô cũng vòng tay qua cuốn lấy bụng Du Quân, ngẩng đầu lên cười khì:

- Anh còn siết nữa thì em sẽ ngạt thở đấy.

Du Quân thấy thế mới nới lỏng cái ôm hơn, nhẹ nhàng nâng bàn tay Bạch Hồng lên mà dụi mặt vào.

- Bé nhỏ nói xem, rốt cuộc em đã yểm bùa gì mà khiến anh bị mê hoặc đến thế này? Mới xa có một ngày thôi mà đã thấy nhớ em rồi...

Tất cả mọi người xung quanh như đóng băng. Thời gian như ngưng lại. Họ, những nạn nhân đáng thương của một Du tổng trước nay mang hàn khí lạnh thấu tâm can, đang ngỡ ngàng đến không dám thở mạnh. Thật không ngờ thiếu phu nhân lại là một tay chơi ngải thần diệu đến vậy. Chỉ trong hai ngày đã biến Du tổng thành một con người hoàn toàn khác.

- Vậy để em cho anh xem lá bùa này, cực kì linh nghiệm a.

Nói rồi, Bạch Hồng kiễng chân lên, hôn chụt vào môi Du Quân. Du Quân tự nhiên thấy tim cứ rộn ràng, nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện được gò má anh hơi đỏ lên.

- Em muốn hôn trước ở đây hay lên phòng của anh rồi mới làm luôn một thể?

Du Quân chậm rãi hỏi.

Bạch Hồng đứng hình, thiết nghĩ trong cái đầu óc kia chắc không chứa gì khác ngoài tình yêu và tình dục.

- Ý tưởng táo bạo đấy, nhưng rất tiếc là em đang muốn bàn bạc công việc cơ.

Cô tặc lưỡi bất lực trước chồng đói khát của mình, dắt tay anh đi vào thang máy.

- Thôi, chúng ta nên đến khoa răng hàm mặt là tốt nhất. Ngọt thế này thì sâu răng chết con dân rồi.

Nhân viên thấy bóng hai người đi khuất mới tủm tỉm bảo nhau như vậy. Phía trên tầng cao nhất của tập đoàn, đến khi đã cùng thảo luận xong về kế hoạch trả thù Tống Tuấn Hiển, Bạch Hồng mới chịu cho Du Quân thân mật. Anh ngồi xuống ghế chủ tịch, đặt Bạch Hồng lên đùi mình.

- Nhìn xem chồng em có giỏi không?

Du Quân nói, tay chỉ vào màn hình máy tính đang hiển thị hàng loạt bài báo đưa tin về sự nghiệp tụt dốc không phanh của Tống Tuấn Hiển. Bạch Hồng gật gù hài lòng, đặt lên cổ anh một nụ hôn khích lệ.

- Vậy thì mau thưởng cho anh đi nào.

Du Quân nghiêng đầu nhìn cô, một tay đưa lên nới lỏng cà vạt. Bạch Hồng bắt đầu đánh hơi được mùi nguy hiểm cận kề, liền bĩu môi đáp:

- Đừng tỏ ra thèm thuồng như thế chứ, người ta lại đánh giá cho.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.