Đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày hôm đó, đúng thật là 1 con người kì lạ, bản thân Tuyết Nhi cảm nhận thấy. Sau khi thay đổi 1 danh phận mới với anh thì anh lại biến mất không chút dấu vết, rồi không lâu sau lại quay về.
Chỉ còn 1 tuần ít ỏi của kì nghỉ đông, thì lại phải tiếp tục học hành cho châm chỉ, không chừng đến thời gian bên cạnh anh cũng không có.
Vừa tò mò vừa cảm thấy kì lạ, tò mò về anh và kì lạ khi anh lại biết mất như vậy!
Kể từ ngày đó, mỗi ngày mở mắt dậy, đôi mắt nhìn lên trần nhà, nhưng đầu óc lại nghĩ đến anh "Anh đang ở đâu? Làm gì?"
Là câu hỏi thường xuất hiện trong chính tiểu thuyết chính tay cô viết, đôi khi suy nghĩ vu vơ cô tự nhận thấy câu trả lời rất dễ dàng. Nhưng sao bây giờ chính cô là người không trả lời đươc không đưa ra đáp án chính xác được.
_Tớ đi làm đây ~
_Chúc cậu buổi sáng tốt lành nhé!
Bầu trời trong xanh, gió trời se se lạnh, cô thầm nghĩ nó giống như khung cảnh mỗi khi anh xuất hiện. Không gian và cảnh vật đều như thế này, chỉ còn thiếu mùi hương của anh nữa thôi!
Ngày đó khi đặt tay lên bàn phím viết từng dòng, cô tự hỏi luôn luôn thương nhớ thì cảm giác ra sao, có tập trung hay làm việc tốt gì đó không? Tại sao người đã yêu đã có đôi lại hay suy nghĩ vu vơ như vậy, có phải rất phi logic và rất ảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mafia/2722592/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.