Màn đêm buông xuống, những ngôi sao trên bầu trời đang chiếu sáng. Cảnh Nghiên ở bên trong phòng, ngồi trước máy tính nhìn những tấm ảnh chụp rồi chỉnh sửa. Cứ làm việc như thế một lúc thì cô ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm.
Cô nhớ đến lại cuộc nói chuyện giữa cô và Khản Đình, cô nghi hoặc trong lòng rốt cuộc vì sao bà ấy không tìm đến cũng không gọi điện cho cô. Nếu như không phải do Khản Đình nhắc đến, cô cũng xém quên đi là mẹ cô bà ấy đã về nước.
Đang suy nghĩ miên man thì cô nghe thấy tiếng xe, đứng dậy đi tới ban công nhìn xuống thì thấy Từ Vũ từ trên xe bước xuống. Cô xoay người đi vào phòng, chạy xuống nhà.
Lúc cô đi xuống thì thấy anh đang ngồi ở trong phòng khách tháo cà vạt, áo khoác vest vắt lên ghế còn cặp sách để một bên. Cô đi tới cạnh anh ngồi xuống, hỏi: “Về trễ như vậy anh đã ăn gì chưa?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười: “Em yên tâm đi, anh đã kêu Thệ Vĩ mua đồ ăn tối cho anh ăn lúc nãy rồi. Giờ này cũng đã muộn rồi sao em còn chưa ngủ?”
Cô cầm lấy bình nước rót vào ly, nói: “Em còn một số công việc chưa làm xong nên thức làm luôn, sẵn đợi anh về.”
Cô nói rồi đưa ly nước sang cho anh, anh nhận lấy nói: “Cuối năm rồi nên công việc cũng bận nhiều hơn. Thời gian này phải khiến em thiệt thòi rồi.”
“Em không có thiệt thòi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-la-chong-toi/3424257/chuong-58.html