Nhiệt An ngủ một giấc rất dài và bây giờ cô vẫn còn đang say giấc ở trên giường lớn. 
Lâm Phong Minh lúc này cũng vừa mới thức dậy mà thôi, ngồi dậy thì mới biết là mình không có mặc quần áo. 
Anh ngồi dựa vào thành giường rồi nhớ lại ký ức của đêm qua, đêm qua sau khi trở về nhà thì hai người đã ân ái thì phải, liếc mắt qua thì thấy Nhiệt An cũng không có mặc đồ, ở dưới đất bây giờ toàn là quần áo của hai người, đã vậy còn có ba con sói nữa chứ. 
Có lẽ đêm qua anh say quá rồi, làm hăng đến mức mà đã vượt qua giờ làm luôn rồi… 
Sau đó thì Phong Minh cũng rời giường rồi đi vào trong nhà tắm. 
Vào nhà tắm Phong Minh liền đi đánh răng, nhìn vào trong gương thì thấy trên ngực và vai có mấy vết cào đến chảy máu. 
Đánh răng xong thì anh liền đi tắm, đứng trước vòi sen anh liền xả nước thật mạnh… 
30 phút trôi qua thì cũng đã xong, lúc này anh liền mặc áo choàng tắm rồi ra ngoài lấy quần áo. 
Lữ Nhiệt An làm sao mà ngủ nhiều dữ vậy, ngủ nhiều hơn cả anh nữa. 
Mặc quần áo xong rồi thì Phong Minh liền đi lại gọi cô thức dậy. 
"Nhiệt An... Lữ Nhiệt An." 
"Này mau thức dậy đi, đã trễ lắm rồi." 
Nhiệt An không có trả lời anh và cũng không có động đậy gì cả. 
Sau đó thì Phong Minh liền dở chăn lên, lúc này thì anh mới thấy được thân thể của cô đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-kho-phai-2/3744846/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.