Khương Tình khẽ đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa biệt thự Khương gia, cô bước vào trong thì phát hiện ông Khương Thời - ông cô đang ngồi ở phòng khách cùng ba mẹ cô. Ba cô - Khương Vũ Hàn một người đàn ông trung niên giương mặt cương nghị tuấn lãng, ánh mắt sâu thâm thuý, dáng lưng thẳng tắp nhìn qua là biết thời con trẻ ông nhất định là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn phụ nữ, dù tuổi tác đã lớn nhưng vẫn không che được sự sắc bén của ông, người phụ nữ bên cạnh ông là Vương Minh Tuyết - Mẹ Khương Tình, một người phụ nữ đoan trang, hiền dịu, giương mặt bà tuy đã xuất hiện dấu vết do tuổi tác, nhưng nhan sắc vẫn không hề phai nhạt đi, thời gian chỉ làm cho bà trở nên càng cao quý và trang nhã. Gia chủ Khương gia - Khương Thời, tuy hiện tại tuổi tác đã lớn, nhưng trong ánh mắt vẫn mang đầy sự nghiêm khắc cùng cơ trí. Căn phòng khách vô cùng im ắng, cả ba người sắc mặt trầm trọng, nghe thấy tiếng Khương Tình về, bà Vương Minh Tuyết liền đứng dậy, cố gắng treo lên giương mặt một nụ cười miễn cưỡng nói: "Khương Tình, con về rồi." Khương Tình gật nhẹ đầu rồi liếc mắt nhìn về phía ba người, cảm giác cô sẽ không sai, cô bước chầm chậm về phía phòng khách, khẽ ngồi xuống ghế đối diện ông Khương Thời, nhẹ giọng nói: "Mọi người có chuyện gì muốn nói với con thì cứ việc nói đi, con đang nghe." Ông Khương Thời ánh mắt hiện lên chút khó xử, nhìn cô cháu gái hiểu chuyện lại vô cùng dịu dàng trước mặt, ông liền quay đầu nói với Khương Vũ Hàn. "Anh nói!" Giọng điệu nghiêm khắc cùng ra lệnh. Khương Vũ Hàn liền khẽ cúi đầu, sau đó ngước lên cười dịu dàng với cô, nhỏ nhẹ nói: "Con gái à, chẳng là con với Khanh Long cũng xem như quen biết từ nhỏ, tình cảm rất tốt đi, cách đây hơn một tháng mẹ Khanh Long từng đề cập với ta về việc thu xếp cho hai con đính hôn.." "Con với Khanh Long chấm dứt rồi!." Khương Tình cắt ngang lời ba mình, giọng nhàn nhạt bình thản nói. Khương Vũ Hàn bỗng im bặt. Khương Tình nhìn ông Khương Thời thần sắc biến đổi rất không tốt liền cười nói. "Chuyện này con đã nói với ông rồi mà, con không đồng ý việc hôn nhân của con bị sắp xếp, tại sao bây giờ lại lôi chuyện đã giải quyết xong ra nói với con vậy?" Vương Minh Tuyết ngay lập tức cười cười dịu dàng nói: "Chuyện hôn nhân hai nhà vốn dĩ đã được định ra từ nhỏ, đâu thể nói một câu chấm dứt là giải quyết được, Khương Tình, Khanh Long yêu thương con thật lòng, con cũng nên mở lòng với nó a." Khương Tình cười khẽ, lạnh giọng nói: "Con vốn dĩ là không thích cậu ấy, ngay từ nhỏ khi ba mẹ bảo con nên tiếp xúc nhiều với Khanh Long, con không từ chối, giờ phút này con ở đây có thể khẳng định với hai người, thời gian dài như vậy, con không hề có tình cảm với cậu ta, nếu đã thế tại sao con phải đi tới hôn nhân với cậu ta chứ?" Ông Khương Thời liền đập mạnh tay lên bàn, lạnh giọng nói. "Hỗn xược! Khương Tình, con là cháu gái độc nhất của Khương Gia, có ai trong Khương Gia mà hôn sự không phải nghe lời cha mẹ. Con nghĩ con tuỳ hứng được sao?" Vương Minh Tuyết ngay lập tức vươn tay vỗ nhẹ ngực ông Khương Thời, dịu giọng nói: "Ba chồng, có gì thì từ từ nói, cẩn thận tim của người." Ông Khương Thời không những không bớt giận, còn lớn tiếng nói: "Anh chị nhìn đứa con gái bảo bối của anh chị đi, thật không ra thể thống gì." Khương Tình cười lạnh, giọng ôn nhuận hỏi lại: "Ông nội, xin hỏi ông con đã làm ra chuyện gì để khiến ông tức giận như thế? Về Khanh Long, con đã trao đổi ý kiến với ông rồi, ông cũng nói Khanh Long không hợp với con. Tại sao bây giờ lại bức ép con như vậy?" Ông Khương Thời nghe thấy liền tức đến thở không ra hơi. Khương Vũ Hàn mặt tối sầm, ông nhìn về phía Khương Tình rồi nói: "Khương Tình, ta nghe được thông tin rằng, con đang quen một đứa con gái, đó là sự thật sao?" Vương Minh Tuyết ngẩng đầu, nhìn về phía Khương Tình, lâm vào trầm mặc. Khương Tình không hề bất ngờ với câu nói của Khương Vũ Hàn, cô thấp giọng cười trầm thấp, nhìn ông Khương Thời đang thở phì phò vì tức giận, nhàn nhạt gật nhẹ đầu nói: "Đúng vậy! Con đang quen con gái!" Ông Khương Thời nghe vậy liền ôm ngực, khuôn mặt tái xanh, Vương Minh Tuyết sửng sốt đến mức cứng đờ người, không kịp vươn tay đỡ nên ông Khương Thời liền ngã xuống ghế, Khương Vũ Hàn ngay lập tức chạy tới, hốt hoảng gọi: "Ba! Ba không sao chứ?" Vương Minh Tuyết lập tức hoàn hồn cúi người đỡ, quay đầu lạnh giọng nói với Khương Tình: "Con mau gọi xe cấp cứu! Mau!!" Khương Tình nhìn sắc mặt ông Khương Thời, bình tĩnh đưa tay vào túi rút điện thoại ra bấm số. Xe cấp cứu tới Khương Gia rất nhanh, ông Khương ngay lập tức được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Hôm sau trong phòng bệnh, Khương Vũ Hàn nhìn về phía Khương Tình đang ngồi yên lặng không nói lời nào, ánh mắt ông lại nhìn về phía ông Khương Thời đang nằm trên giường, khẽ thở dài rồi nói: "Khương Tình, chuyện mà hôm qua con nói, là thật sao?" Khương Tình khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản nói: "Con chưa từng đùa!" Khương Vũ Hàn liền lắc đầu, ánh mắt mang theo sự không tin tưởng. "Khương Tình, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Khương Gia, con không thể tuỳ hứng nói bậy được." Khương Tình khẽ cười nhẹ, thanh âm lạnh nhạt nói: "Không phải Khanh Long tới nói cho ba mẹ biết sao? Lời Khanh Long ba mẹ liền tin, lúc con thừa nhận liền không tin?" Khương Vũ Hàn chợt im lặng. Vương Minh Tuyết nghe Khương Tình và chồng mình nói chuyện, ánh mắt mang vẻ khổ sở. "Khương Tình, con không thể trở thành như vậy được, trên đời này bất kể ai cũng có thể, duy nhất con là không thể, con như vậy hỏi ta phải làm thế nào mà sống tiếp được đây?" Nói xong liền khóc rối tinh rối mù. Khương Vũ Hàn liền đứng dậy, bước nhanh về phía Vương Minh Tuyết, tay vỗ nhẹ lưng bà, quay đầu hỏi Khương Tình. "Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?" Khương Tình an tĩnh nhìn Khương Vũ Hàn, cô cười dịu dàng nói: "Không phải là xảy ra bao lâu, mà bản thân con vốn dĩ là như vậy, quen con gái thì thế nào? Con cũng không phải là con rối của Khương gia, ngay cả việc tự do yêu một người cũng không thể?" Khương Vũ Hàn liền cả giận nói: "Đúng vậy, là con có bản lĩnh, Khương gia nằm trong tay con nên con muốn làm gì cũng không ai có thể cản được, nhưng ít nhất con phải nghĩ đến tương lai của Khương Gia nữa, cho dù tất cả mọi thứ con có muốn huỷ diệt như thế nào, nhưng gốc rễ của Khương Gia, con nhất định phải duy trì nó." Vương Minh Tuyết lúc này đã nín khóc, khẽ ngước mắt nhìn Khương Tình nói: "Khanh Long nói con quen một con bé xuất thân không rõ ràng, bản thân con cho dù muốn vui chơi, con cũng không được vứt bỏ mặt mũi Khương Gia như vậy." Khương Tình đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, cô nhìn về phía Khương Vũ Hàn và Vương Minh Tuyết, nhàn nhạt nói: "Thứ nhất, Khương Gia nằm trong tay con, con nhất định không để nó bị phá huỷ, không những như vậy còn sẽ phát triển nó rất tốt. Thứ hai, ba lo tương lai Khương gia sau này không có gốc rễ, ba muốn một đứa bé nối dõi tông đường, đúng chứ? Thời đại khoa học kỹ thuật bây giờ, không nhất thiết phải cần đàn ông mới có con nối dõi, nên điều đó ba lo xa quá rồi. Thứ ba, thưa mẹ, mẹ nghe Khanh Long nói con quen một người xuất thân không rõ, thì chính là xuất thân không rõ sao? Vứt bỏ mặt mũi Khương Gia thì thế nào? Con sống cho bản thân con, hạnh phúc cả đời của con không ai có thể sống giùm được, ba mẹ nếu muốn con vứt bỏ Khương gia thì cứ việc bức ép. Con không cần một cuộc sống suốt ngày làm con rối cho người khác." Khương Tình nói xong liền xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh, Khương Vũ Hàn nhìn về phía cánh cửa, khi tiếng bước chân Khương Tình đi xa liền quay đầu nhìn Vương Minh Tuyết nói: "Con bé nói như vậy... là nó muốn vứt bỏ Khương Gia sao?" Vương Minh Tuyết cũng vô cùng sửng sốt, ánh mắt dại ra liền ngất xỉu. Khương Vũ Hàn mặt không còn chút huyết sắc, vội vàng đỡ lấy bà rồi hướng phía ngoài gọi thất thanh: "Bác sĩ!!! Bác sĩ!!!"
Trong phòng bệnh, ông Khương Thời liền mở mắt tỉnh dậy, trong ánh mắt mang theo vẻ bình tĩnh. Ông đã tỉnh dậy từ sớm, nghe cuộc nói chuyện của Khương Tình và Khương Vũ Hàn, ông cũng đã hiểu được phần nào quyết tâm và cố chấp của Khương Tình, dù gì cô là một tay ông dạy dỗ, sự cố chấp của cô ông là người hiểu rõ nhất, một khi đã quyết định chuyện gì, cho dù phải huỷ diệt mọi thứ cũng phải hoàn thành nó. Không giống như ông khi còn trẻ, cô có dũng có mưu, tài hoa đầy mình, thông minh tuyệt đỉnh, là một người có thể gánh vác gia tộc Khương gia đến đỉnh cao mà trước đây nó chưa từng có. Lúc trước ông muốn Khương Tình kết giao với Khanh Long, nhưng trong lòng vẫn luôn bất mãn vì so với cô cháu gái hoàn mỹ đến không tì vết thì Khanh Long quả thật chỉ được coi là tạm được. Khương Tình muốn ông đồng ý quyết định không tiếp tục hôn ước với Khanh Long, ông còn vui mừng chấp nhận. Cháu gái của ông. Nhất định phải sánh vai cùng người tốt nhất, một Khanh Long nho nhỏ ông còn không vừa mắt đâu. Nhưng hôm qua ông đã nghe được gì? Cô cháu gái mà ông đầy tự hào và hãnh diện trong suốt bao năm qua, lại quen con gái. Ông vô cùng phẫn nộ, tức giận và đau lòng. Thế nhưng giờ phút này khi nghe Khương Tình nói những câu đó, ông lại nghĩ, thật ra trên đời này, sẽ có nam tử xứng đôi với cháu gái mình sao? Nếu đã như vậy, tại sao không thành toàn cho cháu gái mình, vừa có thể khiến cô toàn tâm toàn ý vì Khương Gia, lại không sợ một ngày nào đó Khương gia rơi vào tay người ngoài. Khương gia có thể mất bất kì ai, nhưng nhất định không thể mất Khương Tình được. Nghĩ vậy, ông Khương Thời liền xoay người nhấn chuông gọi Khương Vũ Hàn. Một lát sau Khương Vũ Hàn liền đẩy cửa bước vào. "Ba! Ba tỉnh rồi." Giọng đầy lo lắng và khổ sở. Ông Khương Thời liền muốn ngồi dậy, Khương Vũ Hàn lập tức chạy tới đỡ ông, nói: "Ba! Khương Tình nó..." "Con gọi nó về đi." Ông Khương Thời giọng hơi suy yếu. Khương Vũ Hàn sửng sốt, có chút không tin tưởng hỏi. "Ba! Ba nói như vậy là sao?" Ông Khương Thời liền cau mày, ánh mắt nhìn về phía con trai mình, lạnh giọng nói: "Cả một đời ta vì Khương Gia mà đánh đổi rất nhiều thứ, ta mong muốn nhất chính là Khương gia một ngày nào đó lúc ta còn sống có thể nhìn thấy vinh quang đứng đầu, ta dành tất cả những gì ta có dạy cho Khương Tình, mong nó sau này gánh vác sự nghiệp. Chỉ là quen một đứa con gái, so với Khương Tình có thể giúp đỡ ta chèo chống cả Khương Gia, có gì mà ta không thể nhịn được chứ?" Khương Vũ Hàn biến sắc, giọng run run nói: "Ba chấp nhận chuyện Khương Tình quen con gái sao?" Ông Khương Thời liền lạnh giọng nói: "Ta sẽ chấp nhận, nếu Khương Tình cam đoan với ta, trước khi nó ba mươi lăm tuổi, không cần biết nó làm cách nào, phải sinh một đứa con nối dõi. Khương gia không thể tuyệt tự."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]