Lương Hạ chạy trối chết trên hành lang thì va phải Tinh Thần đang đi tới, trong tay còn ôm quả bóng rổ, Tinh Thần bị đụng đến chao đảo ngã nhào ra đất, khẽ nói:
“Lương Hạ, có mãnh thú đuổi theo cậu à?”
Lương Hạ cũng bị ngã, lồm cồm bò dậy tay khẽ phủi bụi trên váy rồi nói:
“Tớ xin lỗi.” Rồi quay ra phía sau nhìn nhìn. Cô thở phào một tiếng.
Tình Thần nhìn thấy cũng liền quay đầu nhìn phía sau Lương Hạ hỏi:
“Có mãnh thú thật sao?”
Lương Hạ liếc Tinh Thần rồi nhìn về quả bóng đang lăn lóc trên sàn nhà, đánh trống lảnh hỏi:
“Thế sao lại ở đây? Câu lạc bộ thể thao ở hướng kia cơ mà.”
“Tớ đi rủ Khương Tình chơi cùng đó được không?” Tình Thần vô cùng bất mãn.
Lương Hạ liền trợn tròn mắt.
“Khương Tình chơi bóng rất giỏi, cậu rủ chị ấy không sợ mất mặt à?”
Tình Thần đỏ mặt, thanh âm mang chút xấu hổ:
“Tớ chơi bóng rổ thua Khương Tình, mất mặt cái gì, dù sao Khương Tình vốn chẳng phải là người.” Nói xong liền tỏ vẻ bản thân không có cách nào.
Lương Hạ “a” một tiếng, khẽ gật gật đầu nói:
“Đúng ha, Khương Tình cái gì cũng giỏi, thật không để cho người ta sống nổi mà.”
Tinh Thần liếc Lương Hạ trắng mắt,rồi như nhớ ra chuyện gì, Tinh Thần nói:
“An Tranh lát nữa cũng tới sân bóng chơi.”
Lương Hạ ánh mắt liền toả sáng, có chút không nhịn được phấn khích nói:
“Thật sao? Vậy để tớ đi gọi Hạ Nhi tới sân bóng rổ.”
Tinh Thần nghe tới Hạ Nhi liền cười cười nói:
“Bộ cậu tính để An Tranh với Khương Tình đập nát sân bóng trường à?”
Lương Hạ khó hiểu, lát sau mới nhớ ra An Tranh và Khương Tình buổi tối cuối tuần mấy hôm trước đã từng đấu rượu làm mọi người choáng váng mặt mày. Lương Hạ liền vỗ trán, nói:
“Ờ ha, bây giờ cái gì mà liên quan đến Hạ Nhi, hai người đó chắc chắn sẽ...”
Lương Hạ ngừng một chút lại cười cười nói:
“Nhưng mà chỉ chơi bóng rổ thôi, hẳn là không sao đâu.”
Nói xong liền chạy nhanh về hướng khối B. Bỏ lại Tinh Thần mặt mày xám xịt.
Tinh Thần bước tới phòng riêng Hội trưởng, khẽ vươn tay gõ cửa.
Bên trong lại không có tiếng trả lời, Tinh Thần lại vươn tay lên gõ cửa lần nữa, bên trong cũng không hề có tiếng động.
Tinh Thần thấy lạ liền nắm tay nắm cửa trực tiếp mở ra, đầu nhỏ chui vào, thấy Khương Tình đang yên tĩnh cúi đầu, tay cầm một thứ gì đó giống như sách, nhìn chằm chằm vào nó không rời, sắc mặt đen thui.
Tinh Thần liền nhẹ giọng nói:
“Khương Tình, tớ vào được chứ?”
Khương Tình nghe tiếng Tinh Thần thì ngẩn đầu lên, chân mày khẽ nhíu lại, nói:
“Sao không gõ cửa?”
“Tớ gõ hai lần rồi, cậu không nghe mà.” Giọng phụng phịu mang theo chút uỷ khuất.
Tinh Thần hơi rét run, cảm thấy Khương Tình hôm nay chắc chắn tâm tình không thoải mái, liền cười hì hì bước chân vào phòng.
“Tớ rủ cậu đi chơi bóng rổ.”
Khương Tình vô cùng dứt khoát trả lời:
“Tớ không đi!” Ánh mắt đảo nhẹ xuống ngăn tủ, nói “Tớ có việc cần giải quyết.” Thanh âm lạnh lùng mang ý tứ không rõ.
Tinh Thần ỉu xìu, lát sau ngẩng đầu lên nói:
“Có An Tranh cũng chơi cùng a.”
Khương Tình vẫn vô cùng dứt khoát nói:
“Không đi.”
“Có Hạ Nhi tới xem nữa.” Tinh Thần cười cười, ra tuyệt chiêu cuối.
Khương Tình nghe tới Hạ Nhi lên ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu hỏi lại:
“Hạ Nhi tới xem?”
“Đúng a, tớ lúc nãy gặp Lương Hạ ngoài hành lang, cậu ấy nghe tụi tớ sắp đánh bóng rổ, liền chạy về lớp kéo Hạ Nhi đi xem rồi.”
Nói xong liền cười cười, ánh mắt liếc về Khương Tình bổ sung: “An Tranh chơi bóng rổ rất giỏi a, nữ sinh nhìn thấy tư thế ném bóng của An Tranh đều vô cùng ngưỡng mộ cậu ấy, fan của An Tranh có thể xếp hàng dài quanh trường mình mấy vòng đó.”
Tinh Thần khẽ nuốt nước bọt rồi nói tiếp:
“Hạ Nhi mà thấy tư thái, khí chất đó của An Tranh, nhất định sẽ...”
“Tớ đi!” Giọng Khương Tình âm hàn đến cực điểm, cắt ngang câu nói dở của Tinh Thần.
Khoé môi Tinh Thần liền cong lên nụ cười đạt được mục đích, nhưng vẫn giả vờ nói:
“Không phải cậu có việc sao? Nếu có việc thì..”
“Cút ra ngoài!” Khương Tình lạnh lùng.
Tinh Thần khẽ run, thật là không dễ chọc mà.
Tinh Thần vô cùng thức thời bước nhanh tới cửa, sau đó quay đầu bổ sung một câu:
“Ba mươi phút nữa cậu tới sân bóng rổ nhé.”
Nói xong Tinh Thần liền nhẹ tay đóng cửa lại.
Bước ra ngoài cười khúc khích.
Hình như cậu biết điểm yếu của Khương Tình ở chỗ nào rồi, Tinh Thần vô cùng vui vẻ, vừa bước đi vừa tung cao quả bóng.
Trong phòng Khương Tình khuôn mặt bình thản, cô nhìn xuống ngăn kéo rồi khẽ cong khoé môi, thì thầm giọng thấp đến không thể thấp hơn:
“Em nghĩ tôi yếu sao? Hay là nghĩ tôi không biết cách “làm” em!”
Khương Tình cúi đầu cười khe khẽ.
Cô phải để Hạ Nhi tận mắt thấy. Tình độ thể thao và sức khoẻ của cô vô cùng tốt.
Ánh mắt liếc nhẹ về cuốn thoại bản, Khương Tình lại cúi đầu cười, thanh âm trong trẻo trầm thấp như tiếng chuông bạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]