“ Hẳn là điên rồi!.” - Khương Tình cúi đầu đặt lên trán Hạ Nhi một nụ hôn lành lạnh.
“Chị có biết chị đang làm cái gì không? Chị buông em ra!” - Hạ Nhi khẩn cầu.
Khương Tình không những không buông, bàn tay còn quá phận vuốt ve phác hoạ từng đường nét trên đùi trơn nhẵn của Hạ Nhi, từng cái chạm nhẹ khiến Hạ Nhi dường như run rẩy, cô thở hổn hển, giọng nỉ non cầu xin.
“Chị à, ở đây là thư viện, chị không cầm thú đến mức đó đúng không?”
Khương Tình nhìn thẳng vào cặp mắt màu hổ phách đang mông lung đầy ướt át của Hạ Nhi, khẽ cười rồi bảo:
“Giống như em nói, tôi đang muốn cho em thấy tôi có thể cầm thú tới mức nào”.
Hạ Nhi vùng vẫy, cô quả thật không có cách nào để tránh thoát, liền cảnh cáo:
“Chị không buông ra em sẽ hét lên đấy!”
Khương Tình nghe thấy liền cười lớn, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc. Cô đưa tay nắm nhẹ cằm Hạ Nhi, ngón tay xinh đẹp khẽ chạm lên môi cô, vuốt nhẹ rồi vẽ theo đường viền môi, sau đó bất chợt cô siết chặt tay đang giữ chặt hai tay Hạ Nhi, Hạ Nhi bị đau khẽ rên một tiếng, ngay lập tức ngón tay Khương Tình trên môi Hạ Nhi luồn vào, khoang miệng Hạ Nhi ấm nóng đầy ướt át. Khương Tình vươn ngón tay chạm vào đầu lưỡi Hạ Nhi, khẽ trêu đùa:
“ Không biết ở dưới có ướt giống như cái miệng nhỏ này không?”
Hạ Nhi ngay lập tức muốn cắn ngón tay Khương Tình trong miệng mình, cô thật sự không chịu nổi. Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-danh-het-cho-em/148051/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.