Vài ngày sau đó, Bạch Phí Ưu ký kết hợp đồng với Trần Phú về khu nghĩ dưỡng phức hợp An Viên. Hai người cũng về An Viên một chuyến khảo sát và chỉ đạo công trình. Cụ thể là Trần Phú sẽ xây dựng ở Tân Quang, nơi có đền thiêng Nam Sơn và ngọn đồi Ngọc Nữ nổi tiếng.
Khu nghĩ dưỡng phức hợp cách xa đền Nam Sơn năm cây số, nằm dưới chân đồi Ngọc Nữ.
Trần Phú thích không khí ở Tân Quang, nên đã mua lại mảnh đất hơn vạn hectar để xây nên khu nghĩ dưỡng phức hợp sang trọng. Vì theo ông nắm bắt thông tin, không đầy vài năm nữa, An Viên sẽ là nơi hái ra tiền như ở HongKong.
Bạch Phí Ưu một lần nữa trở lại nơi cũ, cảm thấy lòng nặng trĩu. Anh dành thời gian nghỉ ngơi của mình đến đền Nam Sơn chỉ để gợi nhớ những điều cũ kỉ êm đềm.
Anh bước từng bật thềm lên cổng đền. Xung quanh hoa bỉ ngạn đã đâm chồi, chỉ đợi xuân đến nở rộ.
Ngay cánh cổng đền, cây tầm gửi còn lát đát vài tờ giấy sau lễ hội mùa đông. Bạch Phí Ưu tò mò, anh đã không suy nghĩ mà lấy xuống một tờ. Trên tờ giấy màu xanh nhạt, dòng chữ uyển chuyển rơi vào mắt anh.
Xuân tàm đáo tự ti phương tận,
Lạp cự thành khôi lệ thuỷ can...
Dịch là:
Con tằm đến thác tơ còn vướng,
Chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa...
Là thơ của Lý Thương Ẩn*. Bạch Phí Ưu nhìn đến góc phải tờ giấy ghi chữ Hoa Bỉ Ngạn, thì tim không thôi thúc lại nhói lên. Cái tên nghe sao quen thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-danh-het-cho-anh/1487600/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.