Trương Trực Nam nhìn đến Hàn Ân đang ngồi trong xe cùng mình, khuôn mặt hồng hào, cô chắc đã hết bệnh rồi đúng chứ?
Như hiểu được khúc mắc của Trương Trực Nam, Hàn Ân xoay người nhìn đến anh, cười trừ: "Tôi thật sự hết bệnh rồi!"
"Ừ." Trương Trực Nam vui vẻ.
"Anh tính chở tôi đi đâu?" Hàn Ân hỏi nhỏ.
"Đến nơi rồi biết!"
Anh chở cô đến nhà hàng Je T"aime, nằm sát bên bờ biển.
Nhà hàng chuyên đồ ăn dành cho các cặp tình nhân, khi bước vào làm cảm giác như đây là căn phòng dành tình yêu thu nhỏ. Gam màu chính là hồng và đỏ, nên nhìn rất ấm cúng. Xung quanh cũng trồng vườn hoa hồng xinh đẹp, có chiếc đu quay trắng xinh xinh, cả bức tượng thần Cupid đáng yêu.
Trương Trực Nam bảo cô hãy ngồi vào bàn anh đã đặt sẵn và đợi anh hai phút.
Hàn Ân ngồi chiếc bàn cạnh cửa sổ, tiếng sóng, gió biển làm người ta rất dễ chịu. Cô nhìn thấy xung quanh cũng hơn mười bàn khách, trên mặt họ lúc nào cũng tươi cười, hạnh phúc.
Cô thầm phát ghen tị.
Hai phút sau, Trương Trực Nam đi ra với đoá hoa hồng trên tay, theo sau lưng anh là một nhạc công violin.
Tiếng đàn violin vang lên, là bài I do – 911.
Chưa hết bất ngờ, anh đã quỳ xuống trước mặt cô, đôi mắt đầy nhu tình như nước bắn đến ánh mắt cô. Dường như cô biết được, sẽ có chuyện chẳng lành đến với cô.
Mà thật sự là đến thật. Trương Trực Nam dâng đoá hoa hồng đỏ rực rỡ trước mặt cô, giọng ngọt ngào vang lên: "Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-danh-het-cho-anh/1487588/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.