10.
Khi Lâm Từ rời khỏi phòng bệnh, giọng nói của Tô Chiến từ bên trong truyền đến.
“Tạ Tinh Phàm, nếu em hối hận thì hãy đến tìm anh.”
“Đừng lo tôi sẽ không cho cậu cơ hội này đâu.”
Tôi quay lại nhìn Tô Chiến, anh đang ngồi ở bên giường, ánh sáng chiếu vào người anh ấy, nhưng vẻ mặt lại rất cô đơn.
Tôi và Lâm Từ bước ra khỏi bệnh viện, sáng sớm nay anh ấy đã đứng đợi tôi ở bệnh viện.
Có lẽ là vì anh sợ tôi tâm trạng không tốt vì chuyện gia đình.
“Em có muốn đi đâu đó để vui chơi không?”
“Không, anh chỉ cần đi dạo cùng em là được ạ.”
Bố tôi vắng nhà nửa tháng, thậm chí không đến công ty, rõ ràng là muốn mẹ tôi đầu hàng.
Nửa tháng sau bố tôi đã về.
Ngôi nhà được giữ gìn sạch sẽ, thậm chí còn có một bó hoa trên bàn.
Mẹ tôi đã chuẩn bị một bửa tối dưới ánh nến, khiến bố tôi rất hài lòng.
“Hôm nay tôi chuẩn bị những thứ này để tạm biệt quá khứ.”
“Đúng rồi, chúng ta đã là vợ chồng rồi, sao phải níu kéo quá khứ làm gì, con bây giờ cũng đã lớn rồi.”
Mẹ tôi lấy tài liệu đã chuẩn bị từ trước và đặt trước mặt bố tôi.
“Cái này là cái gì?”
“Thỏa thuận ly hôn.”
Mẹ tôi nói rất đơn giản mà súc tích.
“Trong khoảng thời gian này, tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng, cuộc đời của tôi còn rất dài, không cần phải ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-cung-nhu-la-tinh-cuoi/2733289/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.