Cô bước về đến nhà thì Tiêu Nam cũng vừa bước ra, mặt Tiêu Nam lúc này trông thật khó coi. Gặp cô ngoài cửa nên anh cũng không cần tới bệnh viện nữa.
- Anh không nghĩ cô bạn của em lại như vậy?
Thấy cô đã khá mệt mỏi nên anh không nói gì thêm mà đưa đồ cho cô, anh khuyên cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, cô cố cười nhẹ rồi bước vào nhà. Tiêu Nam lẳng lặng bước ra về.
Vào đến nhà, cô đã thấy Nhược Hằng ngồi trên ghế xem TV, nhìn thấy cô xanh sao tay chân đầy vết thương nhưng cô ta vẫn dửng dưng, cô ta còn cố trách móc Tiêu Nam khi anh ta không hài lòng về việc cô ta ung dung ở nhà trong khi bạn của cô ta bị bắt cóc. Thấy cô không nói gì, Nhược Hằng hơi áy náy.
- Cậu không sao chứ? chắc là cậu biết mình cũng không thể làm gì giúp cậu được mà!
- Ừm.
Cô lẳng lẳng bước vào phòng trong sự bực dọc của Nhược Hằng.
- Bị bắt cóc thôi mà, không phải đã an toàn về nhà rồi hay sao? toàn làm bộ để người khác quan tâm.
Cô bước vào phòng tắm, cô lấy khăn lau người, nghĩ đến cảnh bị tên áo choàng chạm vào người, cô lại sởn gai ốc, cô sợ hãi mà cố gột rửa đi tất cả, ít ra ông trời vẫn còn thương cô vì hiện tại cô đã được bình an, cô ngồi trước gương, không ngờ chỉ mấy hôm mà mặt cô đã hốc hác đi nhiều, cô thấy máy tính của cô có rất nhiều tin nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-cua-pho-tong/2508066/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.