Sau khi mang phần cơm của mình vào cho anh, cô đang định bước ra ngoài thì anh lên tiếng:
- Thư kí Hoàng nên ở lại đây, nhỡ may cô bỏ thuốc vào phần ăn này thì sao?
- Nếu vậy thì tuỳ anh xử lí
Cô lúc này thật sự hơi bực, “nghĩ gì mà dám bảo cô bỏ thuốc vào cơm chứ? ” . Cô đi đến chiếc ghế sofa gần đó và ngồi xuống, cũng may là buổi sáng trước khi đi làm cô đã ăn no rồi nên bây giờ vẫn chưa thấy đói, không thì chắc cô ngất ở đây mất, đã phải nhường phần cơm thơm ngon của mình cho sếp, lại còn bị anh nói này nói nọ, cô không thể không bực mà.
Phía bên này, anh xúc từng miếng cho vào miệng, anh cầm đũa ăn thử từng món một, đúng thật đã rất lâu rồi anh không được ăn bữa cơm ngon như vậy, ngoài những món mà bà Đinh nấu ra thì đây cũng là hương vị rất quen thuộc, nó mang lại cho anh cảm giác hết sức ngon miệng.
Lúc này, Phó chủ tịch Hàn cũng hiểu vì sao người bạn của mình lại thích ăn cơm cô mang đi như vậy, quả thực những món trước mặt anh rất ngon. Anh bất giác hỏi:
- Là cô nấu sao?
- Không phải! Đây là cơm mà Vú Phương chuẩn bị cho tôi, bác là người mẹ thứ 2 của tôi.
Không nói thêm lời nào, anh lại cúi xuống ăn, bất giác lén nhìn anh, so với trước đây thật sự anh đã khác rất nhiều. Bây giờ cô cũng không nghĩ rằng anh sẽ ngồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-cua-pho-tong/2508037/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.