Chương trước
Chương sau
Ngồi trên xe hơn một tiếng thì cũng đến nơi, cô và Tiểu Đào háo hức bước ra khỏi xe. Không gian ở đây khiến cô vô cùng thích thú, một cảm giác hết sức dễ chịu, nơi cắm trại là một khu resort có bãi cỏ xanh tươi phía trước còn có cả một hồ nước xanh mát, cô không ngần ngại dang tay đón gió và ánh nắng dịu nhẹ.

Phía xa đã có rất nhiều người đang cùng nhau dựng những chiếc lều nhỏ xinh, đây đều là nhân viên công ty Tiểu Đào và Hoàng Đức làm việc.

Thấy Hoàng Đức đi đến, mọi người đều cúi đầu chào, Hoàng Đức chính là giám đốc mới của công ty Tiểu Đào làm việc. Ai cũng có công việc riêng, người thì dựng lều, người thì đi kiếm củi, người lại bày biện thức ăn, không khí hết sức náo nhiệt quả không uổng công ngồi trên xe hơn một giờ đồng hồ.

Thấy cô có vẻ lạ mặt, nhiều người không khỏi tò mò, có mấy người đứng phía xa còn để ý đến cô, Hoàng Đức tiến lại và nói to.

-“ Đây là chị của tôi tên là Như Hoa, buổi cắm trại này tôi mời chị ấy đến cùng tham gia mọi người không phiền chứ?”

một nhân viên nam lên tiếng.

-“ Phiền gì chứ? càng đông càng vui mà phải không”

mọi người đều tán thành theo ý anh ta nói. Cô thấy mọi thân thiện nên cũng không ngại làm quen. Cô cùng Tiểu Đào định đến giúp đỡ họ nhưng bị Hoàng Đức ngăn lại.

-“ Tay chị bị thương nên không cần làm mấy việc đó, còn em nữa ở nguyên đây đi đừng chạy lung tung”

-“ Anh nghĩ tôi là con nít chắc? anh nghĩ anh là gì mà tôi phải nghe theo tất cả mọi chuyện kia chứ?”

- “ Tôi là của em”

Tiểu Đào ngơ người khi nghe thấy câu nói đó thốt ra từ miệng Hoàng Đức. Không dừng lại, cậu ta còn cúi người ghé sát vào tai Tiểu Đào.

-“ Chị tôi bị thương rồi phiền em cầm đồ giúp chị ấy để vào căn lều màu vàng kia, tôi đặc biệt chuẩn bị cho hai người đó!”

- “ Không cần anh phải nhắc, tôi tự biết giúp bạn của tôi!”

nói xong Tiểu Đào chạy một mạch ra xe để lấy đồ, quên gì đó nên Tiểu Đào quay lại tiến gần về phía Hoàng Đức.

-“ Tôi mượn chìa khoá xe được không?”

-“ Không cần mượn, mọi thứ của tôi đều là của em!! nè cầm lấy đi!”

- “ xí ! ai mà thèm cơ chứ, tưởng có tiền muốn nói gì thì nói sao?

Tiểu Đào bĩu môi quay ngoắt đi, hành động và lời nói vừa rồi của hai người cô đều nghe thấy hết cả. Cô chẳng biết làm gì ngoài chống tay đứng đó nhìn cậu em trai ban phát cẩu lương khắp khu resort. Da gà da vịt cũng nổi lên từ khi nào không hay

“ Đúng là yêu vào con người ta thường điên đến lạ”cô lẩm nhẩm.

Tối đến mọi người ngồi quây quần bên bếp lửa vừa ăn uống vừa cười đùa, các món ăn được bày sẵn, Vú Phương còn cẩn thận chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, cô mang ra để mọi người cùng nhau thưởng thức. Tiểu Đào mắt sáng rực lên khi thấy đồ ăn mà cô đem theo, cũng đã lâu rồi cô ấy chưa được ăn những món Vú Phương làm, Hoàng Đức cũng không kém miếng. Đang ăn uống say sưa đột nhiên có một người cố tình ngồi sát cạnh cô và lên tiếng nói.

-“ Chào cô! tôi là Mặc Tuấn Khanh, tôi có thể làm quen với cô được không?”

-“ À vâng, dĩ nhiên rồi!”

- “ Tôi là cấp dưới của Hoàng Đức, đang giữ chức vụ Phó giám đốc”

- “ Ra là thế! hân hạnh được biết anh, tôi tên Như Hoa tôi đang làm thư ký trong tập đoàn Hàn thị”

-“ Thì ra cô làm ở tập đoàn lớn như thế sao?, thật đáng ngưỡng mộ!”

- “ Sao có thể bằng anh được chứ, còn trẻ mà cũng đã giữ chức vụ lớn ở công ty rồi!”

- “ Nếu nói thế thì cô nên nhắc đến giám đốc của chúng tôi”

- “ Dĩ nhiên, tôi luôn tự hào về cậu ấy”

- “ Lúc đầu, tôi cứ nghĩ tiểu thư xinh đẹp đây là bạn gái của giám đốc chúng tôi”

-“ Nhìn đâu có giống đâu, hơn nữa cậu ấy cũng có người trong lòng rồi!”

- “ Thế sao? vậy còn cô, đã có người trong lòng chưa?”

- “ À tôi chưa”

Thấy cô trả lời như vậy anh ta không khỏi vui mừng, ngay từ lần đầu gặp mặt Mặc Tuấn Khanh đã thích cô, nhưng anh ta cũng không thể hiện ra ngoài vì sợ rằng cô không thích nên anh ta chỉ dám lén nhìn, thấy cô cười nói vui vẻ với mọi người trong lòng anh ta lại rạo rực. Càng vui hơn khi cô chưa có bạn trai, xem như anh ta có hy vọng được gần cô hơn một chút, nghĩ đến đây thôi Mặc Tuấn Khanh lại tự ngồi cười một mình.

Thấy điện thoại sáng đèn cô mở ra xem.

“ Một lát nữa chị dẫn Tiểu Đào ra phía gần hồ được không?”

cô ngẩng lên nhìn Hoàng Đức mà ngao ngán, thôi thì vì hạnh phúc của cậu em vậy, đành làm theo thôi chứ biết thế nào. Đúng như lời Hoàng Đức, cô kéo Tiểu Đào về phía gần hồ.Tiểu Đào chưa kịp lên tiếng thì một cảnh đẹp hiện ra trước mắt, pháo hoa nổ ngập trời, Tiểu Đào không hiểu chuyện gì nhưng nhìn thấy pháo hoa nổ đẹp như vậy cô không thể rời mắt. Thấy Hoàng Đức tiếng lại gần nên cô lủi lủi đi rồi lặn mất tăm, dù rất thích xem pháo hoa nhưng cô không muốn ở đây để xem người ta tình tứ thêm nữa.

Tiểu Đào chăm chú nhìn lên bầu trời sáng rực ấy mà không biết rằng Hoàng Đức đã đứng cạnh cô từ lúc nào.

Tiếng nói vang lên khiến Tiểu Đào giật mình.

-“ Tất cả là dành cho em”

-“ Như Hoa đâu? sao anh lại ở đây chứ?”

- “ Tiểu Đào, mấy năm qua ngày nào tôi cũng đều nhớ đến em!”

-“ Đùa vậy không vui chút nào đâu Giám đốc”

- “ Tôi không đùa”

Thấy Hoàng Đức nói rất nghiêm túc nên Tiểu Đào có chút bối rối, miệng ấp úng nói.

-“ Anh đừng nên nghĩ nhiều.... thời học sinh cũng qua lâu rồi, coi như là kỉ niệm đi”

-“ Nếu như tôi nói tình cảm từ trước đến giờ tôi dành cho em còn hơn thế thì sao?”

- “ hâhhahaha thôi nào Hoàng Đức à không Giám đốc chứ”

- “ Đã lâu rồi em không gọi tên tôi như vậy, đừng đánh trống lảng nữa, mấy năm qua tôi cũng đã trưởng thành rồi, tuy không còn là cậu học sinh ngày nào nữa nhưng tình cảm ấy tôi có thể chắc chắn rằng Tiểu Đào Tôi yêu em”

nói đến đây tim của Tiểu Đào đang đập loạn xạ cả lên, nhưng Tiểu Đào vẫn cố giữ bình tĩnh, mặt cô ấy lúc này cũng đã đỏ bừng, chỉ là buổi tôi nên khó phát hiện ra thôi.

-“ anh đang tỏ tình tôi sao?”

- “ Em đồng ý là bạn gái của tôi chứ? đây là lời tỏ tình của Hoàng Đức trưởng thành, tôi vẫn luôn đợi câu trả lời từ em, em vẫn nợ tôi một câu trả lời đó”

- “ Tôi đã trả lời anh rồi! chúng ta không thích hợp, thứ gì tôi đã buông bỏ thì sẽ không bao giờ hối hận”

-“ Từ trước đến giờ, em có từng yêu tôi chưa”

Hoàng Đức đưa tay định nắm lấy tay Tiểu Đào nhưng bị khước từ, Tiểu Đào đi thẳng về chiếc lều để lại Hoàng Đức ở đó với bao suy nghĩ. Nước mắt cũng đã rơi, đáng lẽ ra Tiểu Đào nên vui mới phải, nhưng ngược lại cô lại thấy đau nhói trong tim. Gặp lại Hoàng Đức tim của Tiểu Đào đã sớm rung rinh, tuy là tiểu thư danh giá nhưng Tiểu Đào tự thấy bản thân còn kém cỏi. Chưa hết, Hoàng Đức sau khi du học tại Pháp cậu ngày càng thành công, tài giỏi khỏi bàn chính điều này khiến Tiểu Đào càng thấy mặc cảm hơn.
Sau khi Tiểu Đào đi khỏi Hoàng Đức vẫn đứng như trời trồng ở đó, tim cậu ta lúc này cũng như vỡ ra thành từng mảnh, có thể là mấy năm qua cô ấy cũng đã quên cậu, Tiểu Đào luôn tìm cách tránh né, luôn viện cớ để không phải gặp cậu ta, có lẽ sự trở về lần khiến cuộc sống của Tiểu Đào bị đảo lộn cũng nên, nếu Tiểu Đào không chấp nhận thì cậu cũng không ép cô ấy nữa, Hoàng Đức ngẩng lên bầu trời, giọt nước mắt khẽ lăn xuống, cậu ta cứ vậy mà đứng đó hồi lâu.

Bên này cô đang nằm trong lều hí hửng, tưởng rằng sẽ có một happy enddinh nhưng khi thấy Tiểu Đào mắt đỏ hoe kèm gương mặt đượm buồn bước vào cô đã thấy có điềm gì đó, nhắn tin cho Hoàng Đức cũng không thấy trả lời nên cô không khỏi suốt ruột. Đêm đó Tiểu Đào nằm ngủ nhưng nước mắt rơi không ngừng, Hoàng Đức cũng không khá hơn là mấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.