Vì còn nhiều việc nên sau cuộc hẹn cô quay trở lại công ty làm việc và tất nhiên hôm nay lại phải tăng ca rồi, cô gọi điện cho Vú Phương thông báo để bác khỏi lo lắng và cũng không cần đợi cô.
Một số nhân viên cũng ở lại nhưng đến 10h tối họ cũng bắt đầu ra về, nhìn xung quanh chỉ còn mình cô, đèn luôn sáng nhưng cô cũng có chút sợ, cũng may còn có mấy bác bảo vệ canh gác nên cô đỡ lo hơn.
Bỗng!!! đèn phụp tắt, chỉ còn lại ánh đèn phát ra từ máy tính nơi cô làm việc, hình như bảo vệ ngắt điện, chắc họ nghĩ nhân viên đã về hết. Cô lấy điện thoại bật đèn lên và tự mình đi đến phòng kĩ thuật để mở cầu giao điện lên. Vừa đi vừa run, chẳng giống như lúc cô đánh mấy tên lưu manh gì cả, phải cô rất sợ bóng tối và sợ cả trời mưa có sấm sét.
Cô mở cửa bước vào căn phòng, cô không biết được đâu mới là cầu giao để mở điện. Đang lúng túng thì tiếng ai đó vang lên.
-“ Đừng đụng linh tinh”
cô giật mình, điện thoại đang cầm trên tay cũng rơi xuống khiến đèn tắt, trước mắt chỉ là một khung cảnh mờ mịt. Sợ hãi bủa vây, cô đứng như trời trồng đến thở cũng không dám thở mạnh, đèn sáng trở lại, chưa khỏi sợ hãi cô còn giật mình hơn khi Hàn Đăng đang áp sát vào người cô, tay anh đang cầm vào cầu giao mở điện, bốn mắt nhìn nhau, cô thở phào ngồi sụp xuống khóc toáng lên.
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-cua-pho-tong/2508009/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.