Nhược Hằng càng tức tối hơn khi cô ta biết được bản thân mình bị ngó lơ, bà Đinh chưa bao giờ cười nói một cách vui vẻ như vậy trước mặt cô ta. Lòng ghen tỵ với cô cứ thế tăng dần lên nhưng Nhược Hằng lại chẳng thể làm gì ngoài trưng ra bộ mặt giả tạo. Hôm nay bà Đinh đã chuẩn bị rất nhiều món cô thích, ngửi thôi là đã muốn ăn liền rồi, cô mỉm cười nhìn bà, tình cảm mà bà Đinh dành cho cô vẫn luôn như vậy, dù là lúc nhỏ hay khi cô đã trưởng thành thì cô vẫn là cháu gái bé bỏng mà bà Đinh hết mực yêu quý.
Cô giúp bà bê đồ ăn ra bàn, còn Nhược Hằng thì đã ngồi trực sẵn ở đó. Nhân lúc bà Đinh không để ý cô ta còn liếc xéo cô rồi tỏ vẻ khinh bỉ.
-“ Định lấy lòng bà sao???”
sau câu hỏi của Nhược Hằng cô im lặng quay đi khiến cô ta tức xì khói đầu. Cô không muốn phân bua với cô ta gì nữa, những lời cô ta nói cô coi như gió thoảng qua tai, coi như mắt không thấy tai không nghe thì có lẽ sẽ bớt buồn hơn. Nhưng Nhược Hằng đâu dễ dàng cho qua như thế, thấy cô bưng tô canh lại gần cô ta cố tình ngáng chân khiến tô canh rơi xuống , nước canh nóng đổ hết vào tay cô, chân Nhược Hằng cũng bị dính một chút.
Vừa đúng lúc Hàn Đăng trở về, Nhược Hằng thấy thế liền hét toáng lên, bà Đinh cùng một số người làm từ phòng bếp chạy ra.
-“ Hàn Đăng!!!! em đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-cua-pho-tong/2507910/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.