Vào tháng chín, hoa quế nở trong sân trường, trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào. Khi các bạn cùng lớp đang uể oải nằm trên bàn để ngủ bù sau một tuần học tập mệt mỏi, eo Nguyễn Khê ưỡn thẳng tắp, lộ ra cái cổ trắng ngần, chăm chú xem tư liệu tiếng Anh. "Khê, cậu đã xem bài viết trên diễn đàn của trường chưa?" Trần Lan Thanh cúi người, dùng khuỷu tay chống lên bàn học: "Trong kỳ tuyển chọn hoa khôi học đường, cậu đã giành vị trí thứ nhất, bỏ xa người đứng thứ hai 30 phiếu!" Nguyễn Khê dịu dàng cười một tiếng: "Mỗi người có một thẩm mỹ khác nhau, bình chọn này là vô nghĩa." "Mình nghĩ cậu còn đẹp hơn Tưởng Phỉ Phỉ đó." Có thẩm mỹ! Nếu không thì hai người đã không trở thành bạn thân rồi. Nguyễn Khê cũng biết chuyện tuyển chọn hoa khôi của trường, ngày nào về đến nhà cô cũng dùng điện thoại xem diễn đàn, ai khen cô là mỹ nhân thịnh thế cô đều biết, ai nói cô không đẹp bằng người nào đó cô cũng nhớ hết ID, cô cảm thấy mấy người đó nên đi khám mắt rồi. Cánh tay của Trần Lan Thanh và Nguyễn Khê để bên cạnh nhau, hai màu da khác biệt rõ ràng. Làn da của Nguyễn Khê rất trắng, trắng như sứ, dù qua một mùa hè vẫn không hề bị rám nắng, khiến Trần Lan Thanh rất ghen tị. Đương nhiên, Trần Lan Thanh không biết Nguyễn Khê đã cố gắng mười bảy năm để có được gương mặt, vóc dáng và thân hình này. Đúng vậy, cô đã đi vào thế giới này được mười bảy năm. Ngay cả Nguyễn Khê cũng không biết tại sao mình lại xuyên không. Đời trước, sau những nỗ lực của bản thân, cô đang sống một cuộc sống mà cô hằng mơ ước, kết quả là sau khi xuyên đến đây cô trở thành một đứa trẻ bập bẹ tập nói. Tất cả mọi chuyện đều làm lại từ đều khiến cô khóc không ra nước mắt. Sau khi rút kinh nghiệm, cô vẫn quyết định thực hiện các phương châm của đời trước, chăm chỉ học hành, gầy và xinh đẹp, gả vào một gia đình giàu có. Cô muốn trở thành học bá*, có những ký ức của đời trước, mấy chuyện này đối với cô không khó, thành công vào được một trường trung học trọng điểm, lần nào thi cử cũng nằm trong tốp ba của lớp. Thậm chí, cô giáo còn nói với cô cứ phát huy khả năng bình thường của mình, cuộc thi trọng điểm cũng sẽ không có khó khăn gì. *学霸: học bá = chăm chỉ học cho nên điểm cao Người cô không phải dạng ăn nhiều không béo, nhưng cả đời cô đều không có hứng thú với đồ ăn nào, bình thường chỉ ăn no bảy phần, ăn khuya, đồ ăn vặt thì xin miễn cho kẻ vô dụng này. Cũng may ông trời tốt với cô, khuôn mặt này giống cô ở kiếp trước như đúc. Trước kia khi kết hôn với một người giàu có, cô đã xây dựng hình tượng bản thân là một cô gái xinh đẹp với chỉ số thông minh cao. Nguyễn Khê biết rằng kiểu suy nghĩ này khiến người ta khinh thường, nhưng cô không quan tâm đến ý kiến của người khác, cô chuyển ánh mắt từ cuốn sách sang các bạn học nam đang xem sách ở hàng ghế đầu. Trần Lan Thanh thấy ánh mắt của cô, hạ giọng nói: "Nhóm Trần Khải nói rằng họ muốn đánh Chu Trừng." "Cái gì?" Nguyễn Khê cau mày. Muốn đánh bạn trai và chồng tương lai của cô? Mấy người đó điên rồi sao? Muốn cô mang dao dài bốn mươi mét ra thể hiện à? "Mấy ngày trước cậu đi chung ô với Chu Trừng đúng không, bị Trần Khải nhìn thấy, tức giận không chịu được, gọi thêm mấy người đến vây Chu Trừng, mình nghe thấy bạn cùng bàn nói thế." Trần Khải đã theo đuổi Nguyễn Khê được một học kỳ rồi, nhưng Nguyễn Khê vốn chẳng hề cảm động. Cô vẫn luôn kiên định với mục tiêu của mình, đổi một cách nói khiến người khác ghét là - cô sẽ không yêu đương với người nghèo. Mặc dù gia cảnh của Trần Khải khá tốt nhưng cách mục tiêu của cô còn xa. Dù cậu ta đưa cho cô hoa hồng hay sô cô la cao cấp, cô vẫn sẽ trả lại chỗ cũ. Cô sẽ không cho phép bất cứ ai phá mối quan hệ của mình với Chu Trừng. Tiết tự học buổi tối kết thúc, Nguyễn Khê thu dọn sách vở, suy nghĩ một chút rồi nói nhỏ: "Chu Trừng." Thiếu niên quay đầu lại, khuôn mặt bình thường, không thể nói là xấu, nhưng không dính dáng tới chữ đẹp trai. Anh ấy cao khoảng 1,8m và có thân hình rất chuẩn. Nguyễn Khê đã nhìn thấy rất nhiều phú nhị đại mập mạp, tai to mặt lớn, trong thế giới thượng lưu, người này miễn cưỡng có thể coi là đẹp trai. Mặc dù cô không soi mói nhan sắc, nhưng cũng không muốn mình chịu thiệt thòi, ít nhất ngoại hình cũng phải tạm ổn, nếu không thì cô xuống tay làm sao được? Chu Trừng quả thực là người bạn trai mà Nguyễn Khê hài lòng nhất. Thứ nhất, anh ấy có vóc dáng đẹp, một lần anh ấy chạy bộ bị đổ mồ hôi tiện tay cởi áo ra, dáng người rất đẹp, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bụng, sau khi quan sát anh ấy một hai năm, cô biết rằng anh ấy chơi thể thao rất xuất sắc. Thứ hai, tính cách và điểm số của anh ấy đều tốt. Nguyễn Khê không muốn tìm một người vô dụng, cô cũng không muốn tìm một người trăng hoa. Trước đây trong lớp có mấy cô gái thích Chu Trừng, đều là dạng nhỏ nhắn, dễ thương, nhưng anh ấy không động tâm, cũng không thuộc dạng con trai đối xử với ai cũng ấm áp. Cô tin rằng trong tương lai cô sẽ bớt đi được nhiều chuyện rắc rối. Cuối cùng, gia đình anh ấy rất giàu có. Trước đây, cô đã nghe bạn cùng lớp trêu, nói rằng bố của Chu Trừng kinh doanh bất động sản và có một công ty ở Bắc Kinh, tài sản ít nhất vài trăm triệu. Nguyễn Khê không dám vội vàng hành động, cô chỉ nghe bóng gió, có một lần cô nhìn thấy ba của Chu Trừng, nhớ kỹ khuôn mặt của ông, sau đó tìm kiếm trên mạng và xác định rằng ông là một ông chủ lớn mới bắt đầu lên hàng loạt kế hoạch với Chu Trừng. Lợi dụng việc nữ sinh thích chỉ thích trùm trường, hot boy có ngoại hình đẹp trai, cô cần phải xem trọng phiếu tiềm năng là Chu Trừng trước. Cũng may không có ai thích Chu Trừng, nếu không sẽ mang cho cô rất nhiều phiền phức. Nhưng nghĩ kỹ lại, có cô ở đây, nếu Chu Trừng bỏ qua cô để yêu người khác thì mắt anh ấy bị mù rồi. Chu Trừng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Nguyễn Khê, hiển nhiên là sửng sốt một lúc, giọng nói trở nên trầm thấp: "Có chuyện gì sao?" "Có một đề mà mình không hiểu lắm, nếu cậu có thời gian thì chúng ta bàn một chút, cùng nhau đi nào?" Giọng nói của Nguyễn Khê rất ngọt ngào và nhẹ nhàng. Cô luôn mỉm cười và nhìn người đối diện khi nói chuyện, dường như trong mắt có vì sao sáng. Chu Trừng vô thức cúi đầu, ngay cả anh ấy cũng không phát hiện lúc này mình đang căng thẳng: "Được." Nguyễn Khê là hoa khôi học đường, hai năm qua không biết bao nhiêu người đã theo đuổi cô, trong số đó có không ít người là trùm trường và hot boy, nhưng cô đều không đồng ý. Sau một thời gian dài, ai cũng nghĩ rằng đây là một học sinh giỏi đang cố gắng vào Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, sao có thể yêu sớm chứ. Lúc này, cô và Chu Trừng cùng đi về, ngoại trừ một vài nam sinh có tính cách bạo lực như Trần Khải thì không ai nghĩ rằng hai người là một đôi. Không có gì bất ngờ, Chu Trừng quá bình thường, mắt hoa khôi không mù. Tất cả mọi người đều cho rằng nếu hoa khôi muốn yêu đương thì cũng sẽ yêu hot boy hoặc trùm trường, còn Chu Trừng, không ai có thể nghĩ ra điểm nào trên người anh ấy có thể khiến hoa khôi giảng đường ưu ái. Dáng người Nguyễn Khê không thấp, nhưng đứng ở bên cạnh Chu Trừng giống như là chim nhỏ đang nép vào người. Cô cúi đầu, tình cờ nhìn thấy giày của Chu Trừng. Bây giờ học sinh trung học đều nghĩ rằng Adidas, Nike mới là thương hiệu nổi tiếng, vì vậy họ không nhận ra đôi giày nhìn rất bình thường của Chu Trừng đắt tiền như thế nào. "Cậu có câu nào không hiểu?" Chu Trừng mơ hồ ngửi thấy mùi hương hoa trên người Nguyễn Khê, thoang thoảng, rất dễ chịu, khiến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái. Mùi hương này lưu lại trong mũi, nhẹ nhàng kích thích trái tim của anh ấy. Nguyễn Khê sao có thể không biết phản ứng của Chu Trừng chứ, cô cúi đầu cười khúc khích, cô biết góc nghiêng của mình rất đẹp. Cô không thực sự muốn hỏi Chu Trừng về chuyện học tập. Hai người cũng nên có một bước phát triển nhỏ, trò chuyện những vấn đề ngoài việc học, phải không? Đã là năm cuối rồi, tuy rằng năm sau thi đại học, không có thời gian yêu đương, nhưng mập mờ một chút cũng không sao! Cô có lòng tin với chính mình, nhất định có thể thu phục được Chu Trừng, để anh ấy chỉ quan tâm mình, không phải cô thì không cưới. "Chu Trừng, mình nghe nói trong nhà của cậu có một con Gâu Đần, đúng không?" Lời nói nhẹ nhàng của cô như lông tơ lướt qua lỗ tai khiến anh ấy cảm thấy ngứa ngáy. "Ừm." Nghe thấy Nguyễn Khê nhắc đến thú cưng của mình, Chu Trừng nói nhiều thêm một chút: "Mình đã nuôi nó nhiều năm. Đó là quà dì mình tặng, nó rất ngoan." "Mình cũng nghe nói rằng Gâu Đần rất ngoan ngoãn. Mình rất thích chó và muốn nuôi, nhưng bố mẹ mình không cho." Nguyễn Khê buồn rầu: "Họ nghĩ rằng thú cưng rất bẩn và cũng không có thời gian đưa nó đi dạo." Chu Trừng không gặp rắc rối này. Gia đình anh ấy có người giúp việc chăm sóc Gâu Đần, cũng có người lo việc dắt nó đi dạo. Gâu Đần cũng được tắm sạch sẽ. Tất nhiên, anh ấy không nói những điều này với Nguyễn Khê, anh ấy cảm thấy không tốt khi nói những điều này. Nguyễn Khê biết nhà Chu Trừng có một con Gâu Đần, vì thế cô cố ý tìm hiểu kiến thức có liên quan tới chó, bây giờ nói chuyện với Chu Trừng rất tự nhiên. Không thiếu chủ đề nào cả, cũng không sợ bầu không khí sẽ nhạt nhẽo. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là đối phương phải có ý với cô, dù có nói đến hàm lượng giác cũng không tẻ nhạt. Nếu đối phương không có ý với cô, dù nói chuyện gì cũng chán ngắt. Thấy Nguyễn Khê hâm mộ mình, Chu Trừng im lặng một lúc rồi nói: "Lần sau khi dắt chó mình sẽ gọi cậu cùng đi." Hai mắt Nguyễn Khê sáng lên. Cô chỉ đợi câu nói này! Đã lên trung học rồi, hai người còn chưa từng hẹn hò, câu nói này chẳng khác gì lời hẹn hò! "Thật không? Mình không làm phiền cậu chứ?" Chu Trừng lắc đầu: "Không phiền." Hai người trò chuyện một lúc thì đến cổng trường, Nguyễn Khê thường bắt xe buýt về nhà. Chu Trừng thường đi xe đạp, là một chàng trai tốt, không khoe ra là mình giàu có, trừ khi thời tiết xấu,nếu không thì anh ấy sẽ không cho phép tài xế trong nhà đến đón. Hôm nay anh ấy dậy muộn nên không đạp được xe, bác tài xế đã đợi sẵn ở cổng trường từ sớm. Gia đình Chu Trừng có mấy chiếc xe hơi sang trọng, anh ấy không thích khoe khoang, bố Chu rất buồn rầu nên ông đã mua một chiếc Volkswagen không sang chảnh mà còn bình dân. Nguyễn Khê không nghiên cứu về xe hơi, nhưng mưa dầm thấm đất, trải qua những việc đời trước cô cũng biết một chút. Nếu người không hiểu biết về xe nhìn chiếc xe này họ có thể nghĩ rằng nó chỉ đáng giá mười mấy vạn. Đây là chiếc xe sang trọng hàng đầu Phaeton do Volkswagen sản xuất. Hơn một trăm vạn, vô cùng xa hoa nhưng vô cùng giản dị. Tài xế xuống mở cửa cho Chu Trừng. Chu Trừng nhìn Nguyễn Khê, do dự một lúc mới nói: "Nhà cậu ở đâu, mình đưa cậu về." Nguyễn Khê không muốn Chu Trừng nhìn ra suy nghĩ của cô sớm như vậy nên giơ tay vẫy vẫy với anh ấy, nghiêng đầu cười nói: "Không cần đâu, nhà mình không xa. Đi xe buýt rất tiện, được rồi, mình không nói chuyện với cậu nữa, xe sắp tới rồi, tạm biệt nha." Nếu hôm nay trời mưa, cô có thể thuận thế để anh ấy đưa cô về, nhưng hôm nay trời nắng đẹp, không phải không còn xe buýt nên để anh ấy đưa cô về thì không thích hợp. Nói xong cô chạy chậm ra bến xe. Hôm nay cô mặc một chiếc váy cotton, khi chạy trông rất xinh đẹp, cô đã diễn cảnh này trước gương rất nhiều lần. Tác giả có lời muốn nói: Nhân vật nữ chính: Tôi không yêu đương với người nghèo. Nhân vật nam chính: Tôi không yêu đương với cô gái tâm cơ. Kết cục hai người: Vả mặt! (Chu Trừng không phải nam chính, nam chính còn chưa lên sàn)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]