*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Khoa mở mắt ra, mơ mơ màng màng vươn tay sờ điện thoại trên tủ đầu giường. Đầu ngón tay đột nhiên đụng phải một vật bằng kim loại lành lạnh, cậu nhíu mày từ trong chăn thò đầu ra, hé mắt nhìn vật vừa mới đụng phải.
Đồng hồ hình tròn màu bạc, dây đồng hồ bằng vàng và bạc đang xen nhau, bên trong mặt đồng hồ có khảm mấy viên kim cương bị nắng sớm chiếu vào ánh lên tia sáng chói mắt.
Hả?! Đồng hồ? Kim cương? Ở đâu ra vậy?
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, Lưu Khoa trợn to mắt ngồi dậy, vươn tay dụi dụi mắt, cúi đầu cầm đồng hồ lật qua lật lại xem, vén chăn lên ngồi dậy. Đại khái cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, vậy mà nằm mơ thấy Đổng Dịch đã từng đeo cái đồng hồ kim cương này.
Bên cạnh truyền đến âm thanh loạt xoạt nho nhỏ của cơ thể ma xát với chăn, cái chăn trong tay bị giật đi, bên hông đột nhiên bị nắm chặt, tầm mắt thay đổi, lưng đặt xuống giường, trên người bị đè nặng, trước mặt xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Hắn nằm trên cậu nằm dưới, từ phần eo của hai người trở xuống dán chặt vào nhau, hai đôi chân trong chăn quấn quít, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của đối phương. Đầu Lưu Khoa nằm lên cánh tay Đổng Dịch, trước mắt là gương mặt đẹp trai, mái tóc rối loạn khi ngủ càng làm hắn đẹp hơn.
Thình thịch, thình thịch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-co-doc/201686/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.