*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơi thở ấm áp phả lên mặt biến mất, Đổng Dịch suýt nữa nhịn không được mà hôn Lưu Khoa, hắn sững sờ nhìn cậu cười cười ngồi dựa lưng vào ghế, không tự giác vươn tay ra, “Trình Khoa.”
“Là Lưu Khoa.” Lưu Khoa sửa lại, nhìn bàn tay đưa tới trước mặt, không trốn tránh cũng không nghênh đón, giơ tay chỉ chỉ phía trước, “Đổng Dịch, đèn xanh kìa.”
_____Đổng tiểu Dịch, đèn xanh kìa.
Thiếu niên tóc ngắn tươi cười nghiêng đầu nhìn qua, vươn tay ôm cổ hắn, cười tươi khoe hàm răng trắng, “Ngày thường anh dạy bù cho em đã đủ mệt rồi, nên việc nhỏ như nhìn đèn giao thông này cứ giao cho em, mắt em tốt lắm, đảm bảo nhìn đường cho anh cả đời đều bình an.”
Ngày đó bầu trời thật xanh, ngày đó không khí thật mát mẻ trong lành, ngày đó bên cạnh là một người vui cười hớn hở. Đèn xanh bật sáng, xe hơi đang chạy ở hai bên đường dừng lại trước vạch sơn, giống như khách khứa đang đứng chờ cô dâu chú rể bước qua trên thảm đỏ. Thiếu niên Đổng Dịch bị thiếu niên Lưu Khoa lôi kéo, đón ánh nắng ấm áp ban trưa đi về phía cổng trường. Khi đó tiếng tim đập cũng giống như bây giờ, làm người khác luống cuống tay chân, đối phương trong lúc vô tình thốt ra lời hứa hẹn cả đời, làm vài ngày sau thiếu niên Đổng Dịch đều mỉm cười chìm vào giấc ngủ, kế đó lại trằn trọc thao thức nhiều đêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-co-doc/201682/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.