Edit: Only_U
“Con chó này không sao cả.” Chủ tiệm thú cưng buồn cười xoa đầu con chó nhỏ, nói với Lưu Khoa, “Hôm trước tôi có thấy con chó này, còn cho nó ăn một lần, chắc là trên người tôi có mùi của con chó khác, nên nó hơi sợ tôi. Nhìn nè, bây giờ vẫn còn sợ, đuôi cũng cụp xuống.”
“Không sao?” Lưu Khoa sờ sờ cơ thể co thành một cục tròn của nó, vẫn hơi lo lắng, “Nó kêu rên rất thảm, luôn giơ chân sau lên, có thể bị thương bên trong không?”
“Chắc không sao…Nếu cậu lo lắng có thể đưa nó đến bệnh viện thú y kiểm tra, con chó này vừa mới cai sữa không lâu, trên người bẩn như vậy, ít nhất đã rời mẹ ba ngày rồi.” Chủ cửa hàng là người tốt bụng, thấy con chó này không phải là loại quý, sợ Lưu Khoa thấy phiền lén bỏ đi, nói thêm một câu, “Nếu cậu không có thời gian chăm sóc thì có thể để nó lại đây, tôi mở cửa hàng thú cưng, có thể thu nuôi nó, sau này sẽ tìm cho nó người chủ tốt.”
Lưu Khoa im lặng, nhéo nhéo lỗ tai nhỏ nhắn của chó con đang nằm trên bàn.
Con chó này rất thích mùi trên người của cậu, giương mắt sợ sệt nhìn chủ cửa hàng rồi hướng về phía cậu dụi dụi.
“Hình như nó rất thích cậu.” Chủ cửa hàng thấy Lưu Khoa do dự, vội nói thêm, “Mặc dù con chó này là loại lai tạp, nhưng nhìn màu lông và hình dáng bàn chân thì chắc là chó lai Bắc Kinh hoặc là lai cáo linh tinh, nuôi lâu chăm sóc tốt lông sẽ mọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-co-doc/201680/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.