Anh trai lại ngẩn người, hôm nay đã là lần thứ tư rồi.
Lưu Khoa đặt đũa xuống, nhìn Mục Tu ngồi ở chủ vị.
Mục Tu bắt được ánh mắt của Lưu Khoa, nghĩ nghĩ một lúc, ông nhìn Trình Thiên nói, “Thiên Thiên, cuối tuần con có rảnh không, ba muốn đi thăm mẹ con, cho bà ấy xem ảnh gia đình của chúng ta.”
Trình Thiên hoàn hồn, nhanh chóng che dấu cảm xúc, hơi áy náy hỏi lại, “Ba, ba vừa nói gì vậy?”
Lưu Khoa thấy thế càng lo lắng, muốn nói gì đó lại bị Mục Tu đá nhẹ một cái dưới bàn.
“Ba muốn cầm ảnh chụp gia đình cho mẹ con xem, cuối tuần con có rảnh không, Tiểu Khoa và Tiểu Dịch đi ra ngoài, không thể đưa ba đến nghĩa trang.” Mục Tu nói lại lần nữa, như là hoàn toàn không phát hiện Trình Thiên vừa thất thần.
Trình Thiên gật đầu, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, “Rảnh ạ, con đi với ba.”
Màn đêm buông xuống, Trình Thiên xử lý văn kiện xong, kéo ngăn kéo định lấy con dấu, tầm mắt đảo đến giấy gói kẹo trong góc, hắn dừng một chút, sau đó lấy nó ra.
Xột soạt. Ngón tay nghiền ép, giấy gói kẹo ma xát phát ra tiếng động, trong căn phòng yên tĩnh càng trở nên phóng đại, giống như đang đùa giỡn lòng người.
Mưa to như vậy, đứa bé kia không mang giày, không có ô, áo khoác cũng không mặc, không biết có bị đông lạnh rồi bị bệnh hay không…
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Cục Ngốc phe phẩy đuôi chạy đến bên chân hắn, hai chân trước chồm lên bám vào chân Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-co-doc/1317123/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.