“Anh, không được!” Lưu Khoa muốn vọt lên trước lần nữa, lại không thoát khỏi sự kiềm kẹp của Mục Tu, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn ngón tay Trình Thiên ấn xuống cò súng.
Cạch.
Hứa Kiến Quốc sợ tới mức kêu gào che hạ thân quằn quại dưới đất, mắt trừng lớn thở dốc từng ngụm.
Không có máu bắn tung tóe khắp nơi, cũng không có lực giật ra phía sau khi viên đạn bắn ra. Trình Thiên dừng một chút, thu tay nhìn họng súng, cúi đầu trầm mặc vài giây rồi nhìn về phía Mục Tu.
“Trong súng chỉ có một viên đạn.” Mục Tu buông Lưu Khoa ra, bước đến trước mặt Trình Thiên lấy khẩu súng trong tay hắn, giơ tay xoa đầu hắn một cái rồi chỉ vào Hứa Kiến Quốc đang nằm co quắp trên cỏ, ôn hòa nói, “Thiên Thiên, hắn chỉ là một tên nhu nhược sợ chết, đừng sợ hắn, cũng không đáng vì hắn mà trừng phạt bản thân.”
Lực vuốt ve trên đầu rất nhẹ, Trình Thiên theo hướng Mục Tu chỉ nhìn Hứa Kiến Quốc không hề có hình tượng té trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy đối phương có chút xa lạ. Khuôn mặt vặn vẹo, tóc tai lộn xộn, cơ thể mất đi sức sống, cả người già nua nhếch nhác, hoàn toàn khác với người đàn ông khỏe mạnh có thể dễ dàng khống chế hắn và mẹ khi đó… Đã hoàn toàn khác.
“Có ngàn vạn cách trừng phạt hắn, ngu ngốc nhất chính là vì một người không đáng mà lãng phí cuộc đời của con.” Mục Tu vỗ vỗ vai Trình Thiên, dừng một chút sau đó bổ sung thêm, “Không được phạm sai lầm giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-co-doc/1317108/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.