Mùa câu cá này không có nhiều người đến lắm, khu hồ nhân tạo có chút vắng vẻ, trong lúc đi lại có loại cảm giác sợ hãi như đi lạc vào khu vực tư nhân của người nào đó. Mạc Nhiên nghe đoạn đối thoại việc nhà của Trình Thiên và Đổng Dịch, nhịn không được liếc nhìn Đổng Dịch một cái. Thì ra Đổng Dịch trước mặt người quen là như vậy, không hề giống lúc uy hiếp hắn trước kia chút nào, ngược lại có vẻ ấm áp tri kỷ…
“Ánh mắt còn nhìn loạn, cơ hội của cậu sẽ không còn.”
Giọng nói lành lạnh của Trình Thiên từ phía trước truyền đến, Mạc Nhiên cả kinh, vội thu hồi tầm mắt cúi đầu thành thật không dám nhìn lung tung.
Lưu Khoa đang giật cần câu nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại thì Trình Thiên và Đổng Dịch đã đến nơi, cậu vội gỡ con cá ra bỏ vào xô, cười nói với bọn họ, “Hai người đụng phải nhau à? Ồ, Mạc Nhiên?”
Mạc Nhiên chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Lưu Khoa, nỗi xấu hổ và không được tự nhiên trong lòng dâng cao muốn đụng trời, cười cứng ngắc vẫy tay với Lưu Khoa, sau đó nhìn Mục Tu, thu hồi tất cả cảm xúc trong lòng, trịnh trọng cúi chào ông rồi nói, “Mục tiên sinh, cháu đến xin lỗi vì hành vi vô lễ của ba cháu, rất xin lỗi.”
Lưu Khoa vừa vặn ngồi bên cạnh Mục Tu, hơi cản người ông, lúc này Mạc Nhiên cúi chào nhìn vào như là đang chào cậu vậy. Lưu Khoa ngây ngẩn, sau đó vội nghiêng người tránh ra, trong lòng càng nghi hoặc. Mạc Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-co-doc/1317105/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.